Chương 7: Em gái
Trong lúc chần chờ, phía đông truyền đến tiếng bước chân. Lữ Nhu theo bản năng nắm chặt bát trái cây, ngẩng đầu - - một thân ảnh cao lớn quen thuộc đập vào mắt.
Nghiêm Tư Cửu thay quần áo, áo sơ mi xanh nhạt phiếm xanh, vạt áo buộc vào trong quần dài màu đen, hiện ra thắt lưng gầy gò, áo khoác màu nâu nhạt treo ở trong khuỷu tay, bước đi mang theo gió, khí chất xuất chúng.
Mặc cho người khác không thể không thừa nhận, anh chính là có vốn liếng làm cho phụ nữ mặt đỏ tim đập.
Bất quá người đàn ông thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm, mày nhíu lại, đường môi đều mím thành một đường thẳng tắp.
Lữ Nhu hơi thở gấp gáp, một giây trước khi cô ngẩng đầu nhìn lên đã sợ hãi, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, mũi chân vừa chuyển muốn đi về phòng mình.
"Bé câm" Nghiêm Tư Cửu lên tiếng gọi cô lại.
Lữ Nhu dừng bước, quay đầu nhìn sang.
Nghiêm Tư Cửu đi tới gần cô, nhìn gương mặt đã khôi phục trắng nõn của cô, nhíu mày thoải mái.
"Làm gì vậy?" Anh thuận miệng hỏi.
Lữ Nhu đưa bát trái cây trong tay cho anh xem.
Nghiêm Tư Cửu cúi đầu liếc mắt, vài loại trái cây trộn lẫn với nhau, màu sắc phối hợp cảnh đẹp ý vui, rất có thể gợi lên sự thèm ăn của con người.
"Cho tôi một miếng" Anh nói.
Lữ Nhu gắp một miếng dưa hấu đưa cho anh.
Nghiêm Tư Cửu một tay đút túi một tay cầm điện thoại di động, không có ý định hành động tiếp, trực tiếp cúi người, cắn miếng dưa gang trên tay cô.
Lữ Nhu bỗng nhiên mở to hai mắt, bàn tay khẽ run lên.
Người đàn ông cách quá gần, hơi thở ấm áp đều rơi đến mu bàn tay của cô, tê dại một mảng.
Nghiêm Tư Cửu hài lòng gật đầu: "Không tệ, rất ngọt".
Rất tự nhiên.
Động tác Lữ Nhu cứng ngắc thu hồi nĩa, cố gắng áp chế nhịp tim đã rối loạn, đưa toàn bộ bát cho anh.
Nghiêm Tư Cửu không nhận: "Cô ăn đi"
Lữ Nhu ôm bát vào trong ngực, do dự một giây, lấy di động ra gõ chữ: "Anh ăn cơm tối chưa?".
Nghiêm Tư Cửu thò người tới nhìn màn hình của cô, nói: "Chưa ăn".
Lữ Nhu vô thức nhếch khóe môi: [Vậy buổi tối chúng ta ăn lẩu được không, tôi tìm được một nhà hàng có thể giao đồ ăn đến.]
Nhưng cô còn chưa nói xong, chợt nghe Nghiêm Tư Cửu nói: "Lát nữa phải ra ngoài".
Ngón tay Lữ Nhu dừng lại, chuyển qua nút xóa, xóa sạch từng chữ trên màn hình.
"Buổi tối cô ăn... " Nghiêm Tư Cửu nói được một nửa, thanh âm Vệ Lễ gầm rú truyền tới ngắt lời anh.
"Này, tôi nói cậu gấp cái gì, tôi còn chưa nói xong... " Vệ Lễ đuổi theo, lời oán giận khi nhìn thấy Lữ Nhu đã nghẹn lại trong cổ họng.
Anh ngạc nhiên đánh giá Lữ Nhu mấy lần, vừa định hỏi, Nghiêm Tư Cửu liếc xéo anh một cái, khó chịu nói: "Bớt nói nhảm đi, đi nhanh lên."
Vệ Lễ nhìn Lữ Nhu, đương nhiên không muốn cứ đi như vậy.
Trong nhà Nghiêm Tư Cửu như thế nào lại cất giấu một cô gái.
Đầu óc anh đảo vài vòng, trong lòng có một suy đoán, ho một tiếng, nhướng mày cười với Nghiêm Tư Cửu: "Gấp cái gì, giới thiệu một chút đi".
Nghiêm Tư Cửu nhíu mày, biểu tình không tình nguyện.
Thấy vậy, Vệ Lễ mặc kệ hắn, trực tiếp chủ động tự giới thiệu: "Xin chào, tôi là Vệ Lễ, bạn nối khố của Nghiêm Tư Cửu".
Lữ Nhu không nghĩ tới trong nhà còn có người khác, nhất thời có chút hoảng hốt, theo bản năng giương mắt nhìn Nghiêm Tư Cửu, trong ánh mắt mang theo ý tứ xin giúp đỡ.
Vệ Lễ cũng nhìn theo tầm mắt của cô.
Nhìn vào tầm mắt hai người, Nghiêm Tư Cửu càng nhíu chặt mày, hồi lâu mới mở miệng: "Lữ Nhu".
Vệ Lễ nhướng mày, hiển nhiên là đã nghe qua cái tên này, ánh mắt nhìn Lữ Nhu rõ ràng mang theo chút ý cười không rõ.
Loại ý cười này Lữ Nhu đã gặp qua rất nhiều lần trong mắt bạn bè Nghiêm Tư Cửu, đã thành thói quen. Cô lễ phép gật đầu với Vệ Lễ rồi thu hồi ánh mắt.
Vệ Lễ còn muốn nói gì đó, Nghiêm Tư Cửu đã hất cằm với Lữ Nhu, nói: "Đi đi, buổi tối muốn ăn gì thì gọi đồ ăn bên ngoài, tôi đi đây".
Lữ Nhu bưng trái cây xoay người đi về phòng mình, mới vừa về phòng cô nhớ tới đã quên hỏi Nghiêm Tư Cửu buổi tối có về ở hay không, vòng lại.
Đến đầu cầu thang, Nghiêm Tư Cửu và Vệ Lễ đã sắp xuống lầu một.
Cô vừa định đuổi theo, liền thấy Vệ Lễ đang ôm cổ Nghiêm Tư Cửu, tiếng cười trêu chọc loáng thoáng truyền đến - -
"Ai? Cô ấy chính là vị hôn thê nhỏ của cậu? Có thể a! Đây không phải rất xinh đẹp......" Bước chân Lữ Nhu dừng lại.
Nghiêm Tư Cửu kéo tay cậu ra, giọng nói rõ ràng không kiên nhẫn: "Đừng nói nhảm, là em gái."
"Được được, cậu nói em gái chính là em gái..." Vệ Lễ cười xấu xa hát lên, "Rốt cuộc cậu có mấy em gái tốt..."
Nghiêm Tư Cửu một cước đạp qua, cười mắng một tiếng "Cút đi".
Thanh âm của hai người dần dần đi xa, đèn cảm ứng từng tầng dập tắt, bóng tối từ phía dưới dần dần thẩm thấu tới.
Lữ Nhu đứng tại chỗ mấy phút mới xoay người trở về phòng.
Đúng vậy, hôn ước của cô và Nghiêm Tư Cửu, anh chưa từng thừa nhận.