Chương 49: Thật sự muốn đi

Chương 49: Thật sự muốn đi

Nghiêm Tư Cửu rõ ràng không tin cô, cười nhạo một tiếng: "Còn rất có nghĩa khí".

Lữ Nhu bỗng cảm thấy áp lực tăng gấp bội, nhất thời không dám phản bác nữa.

"Mặc kệ con nhóc kia, để nó tập trung vào học tập" Nghiêm Tư Cửu nói xong trả điện thoại lại cho cô "Trở về đi, nó còn quậy nữa tôi sẽ xử lý nó".

Cái này là sao chứ? Làm như cô tới tìm Nghiêm Tư Cửu cáo trạng, Lữ Nhu không khỏi khẩn trương, thấy anh đưa tay tới, đầu óc nóng lên liền túm lấy ống tay áo anh.

Cánh tay Nghiêm Tư Cửu dừng lại giữa không trung, giơ lên, cũng không trực tiếp thoát khỏi tay cô, nhướng mày hỏi: "Làm gì?".

Có lẽ là trong tiềm thức cảm thấy như vậy có tác dụng, có lẽ là đầu óc thật sự không rõ lắm, Lữ Nhu nhẹ nhàng lắc lắc ống tay áo của anh, vẻ mặt năn nỉ: [cầu xin anh].

Khoan hãy nói, Nghiêm Tư Cửu đích xác ăn bộ dạng này, hiếm khi được cô gái nhỏ chủ động làm nũng, làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.

Đổi lại bình thường, anh khả năng liền trực tiếp đáp ứng, chỉ là tình huống ngày mai thật sự không quá thích hợp mang hai người đi, Minh Dự cùng Vệ Lễ bọn họ luôn luôn chơi được tương đối cởi mở, nói là buổi tối còn muốn mở tiệc áo tắm gì đó, vừa nghe liền biết trẻ em không thích hợp.

Nghiêm Tư Cửu hòa hoãn ngữ khí, nói: "Ngày mai không được, hôm nào rảnh sẽ dẫn hai người đi".

Lữ Nhu nghe giọng điệu dịu dàng của anh, dường như có chỗ thương lượng, vì thế tiếp tục lắc anh.

Nghiêm Tư Cửu vừa bực vừa buồn cười: "Buông ra trước".

Lữ Nhu giờ phút này không biết lá gan ở đâu ra, chính là không buông, bộ dáng anh không đáp ứng tôi tôi sẽ không buông tay".

Hai má cô phồng lên, dưới ánh đèn trắng nõn trơn bóng, giống như gạo nếp mới ra lò, trong con ngươi như thủy hạnh xao động, lấp lánh giống như biết nói chuyện.

Nghiêm Tư Cửu lần đầu tiên phát hiện Lữ Nhu còn rất biết năn nỉ người khác, nhất thời thật sự không có biện pháp với cô.

"Nghe lời, ngày mai thật sự không được..." Ngữ khí anh bất đắc dĩ, đang cự tuyệt thì điện thoại bỗng nhiên rung lên, nhận được một tin nhắn từ wechat.

Nghiêm Tư Cửu quét mắt qua, thấy rõ một ít chữ mấu chốt trong đó, lời cự tuyệt nằm ở trong miệng.

Mắt đào hoa chậm rãi nheo lại, ánh mắt dần dần chuyển thành sắc bén.

Lữ Nhu nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của anh, không cần anh nhiều lời, tay liền tự giác buông ra.

Nghiêm Tư Cửu không nói lời nào, bầu không khí lạnh dần, đầu óc Lữ Nhu hoàn toàn tỉnh táo, bắt đầu hối hận vì sự lỗ mãng của mình.

Cô muốn lấy lại di động nói cho anh biết không được thì thôi, bảo anh đừng mất hứng.

Không ngờ cánh tay dài của Nghiêm Tư Cửu vừa nhấc lên, tay cầm điện thoại di động của cô thất bại.

Lữ Nhu khó hiểu nhìn anh.

Nghiêm Tư Cửu bình tĩnh đối diện với cô, ánh mắt sắc bén.

Chạng vạng tối ở đình viện cái loại cảm giác bị nhìn thấu này lại ùa về.

Lữ Nhu bất an lùi về phía sau.

Nghiêm Tư Cửu chậm rãi thu hồi tầm mắt từ trên mặt cô, cầm điện thoại di động của cô, dùng đầu ngón tay lật qua lật lại, như cười như không hỏi: "Ngày mai thật sự muốn đi?"