Chương 45: Để như vậy cũng rất đẹp

Chương 45: Để như vậy cũng rất đẹp

Nghiêm Tư Cửu rũ mắt nhìn, lòng bàn tay đột nhiên có chút ngứa ngáy.

Khi Lữ Nhu lại một lần nữa muốn gạt tóc bên má ra, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, ôm lấy sợi tóc không nghe lời kia.

Cô nghi hoặc nghiêng mặt qua.

Đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông vừa vặn lướt qua gò má.

Hai người đồng thời dừng lại.

Nghiêm Tư Cửu đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô gái nhỏ, nhất thời có chút ngây người.

Một hành động khí huyết dâng trào, chính anh cũng không kịp phản ứng đã lên tay, giờ phút này bị Lữ Nhu nhìn có chút chột dạ.

Anh bất bình tĩnh kéo sợi tóc sau tai Lữ Nhu, giả vờ tự nhiên hỏi: "Sao không buộc lại".

Anh không nhắc tới Lữ Nhu cũng quên mất chuyện này, lập tức nhắc anh: "Anh lấy vòng tóc của tôi đi, không trả lại cho tôi".

Nghiêm Tư Cửu nhướng mày, rõ ràng không nhớ rõ chuyện này.

Lữ Nhu tiếp tục nhắc: "Chính là sau bữa tối lúc lên lầu, anh túm tóc tôi...".

Nghiêm Tư Cửu nghĩ lại, là có chuyện như vậy.

Khi về phòng, anh thuận tay đặt nó lên bồn rửa tay.

Nhìn câu "Anh túm tóc tôi" trên giấy kia, còn có mấy dấu chấm lửng kia, không hiểu sao nhìn ra chút ý tứ ủy khuất.

Anh có chút xấu hổ, che giấu ho một tiếng, nói: "Để như vậy cũng rất đẹp".

Vì che giấu xấu hổ, anh còn sờ sờ đỉnh đầu Lữ Nhu, tỏ vẻ ăn ủi.

Nhưng động tác này không chỉ không ăn ủi được Lữ Nhu, ngược lại còn khiến cô tròn mắt ngạc nhiên.

Liên tục bị người ta trừng hai lần, Nghiêm Tư Cửu hiếm khi có cảm giác bất lự, luống cuống, trong lúc nhất thời tay cũng quên thu hồi lại, cứ như vậy vỗ về đỉnh đầu Lữ Nhu.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay người đàn ông cách sợi tóc truyền đến da đầu, dọc theo đầu dây thần kinh nhanh chóng lan tràn ra.

Tim Lữ Nhu không khỏi đập nhanh hơn, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu nóng lên.

Không khí tựa hồ cũng trở nên đặc hơn, không hiểu sao không khí tràn ngập ở bên cạnh hai người.

Ngay khi tim Lữ Nhu sắp không chịu nổi, Nghiêm Tư Cửu đột nhiên thu tay về, đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt chuyển sang lạnh lùng.

Tạ Nhiễm Ly đang chụp ảnh ở cửa giật mình, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại.

Độ nhạy bén của Nghiêm Tư Cửu đối với ống kính làm cho cô gái theo đuổi ngôi sao này đều không thể không phục, không có một lần chụp ảnh không bị anh phát hiện.

Tạ Nhiễm Ly cười gượng hai tiếng, cất điện thoại đi, kiên trì đi tới, "Cái kia, anh đừng nhìn em chằm chằm, em cũng không phải cố ý quấy rầy hai người, là mợ muốn em gọi hai người xuống ăn trái cây".

Lữ Nhu vốn tâm hoảng ý loạn, nhân cơ hội này, vội vàng xuống lầu.

Tạ Nhiễm Ly thấy sắc mặt anh cô mơ hồ bất thiện, rụt cổ lại, cũng muốn chạy đi, vừa mới bước ra, đã bị Nghiêm Tư Cửu gọi lại: "Đứng lại".

"Anh...... Anh đừng trách em a......" Tạ Nhiễm Ly xin tha.

Nghiêm Tư Cửu hừ lạnh, ngoắc tay với cô: "Đưa di động cho anh".

"Hả?" Tạ Nhiễm Ly siết chặt điện thoại, ra vẻ mờ mịt hỏi "Anh muốn điện thoại của em làm gì?".

Nghiêm Tư Cửu lười nói nhảm với cô, vươn cánh tay, trực tiếp đoạt lấy.

Anh cúi đầu thao tác vài cái, sau đó ném điện thoại cho Tạ Nhiễm Ly, nhấc chân đi.

Tạ Nhiễm Ly dự cảm không tốt, vừa lật album, quả nhiên tấm ảnh Nghiêm Tư Cửu sờ đầu Lữ Nhu đã bị xóa!