Chương 41: Chị Nhu Nhu cứu em
Rất giống anh
[Tôi có thể đến thư phòng của anh cùng Ly Ly làm bài tập không?]
Cô chậm rãi gõ dòng chữ này, chần chừ một lúc lâu rồi lại xóa đi.
Hay là quên đi, hôm nay tâm tình anh không tốt.
Lấy lại tinh thần lật xem hai trang sách, điện thoại di động đột nhiên rung lên, Tạ Nhiễm Ly khẩn cấp xin giúp đỡ gửi tới.
[Chị Nhu Nhu cứu em!]
Lữ Nhu cắn ngón tay, xao động vừa mới đè xuống lại bị gợi lên, hơn nữa càng thịnh mãnh liệt.
Là vì giúp Ly Ly......
Cô nghĩ, nhanh chóng gõ xuống hàng chữ đã xóa trước đó, sau khi gõ xong không dừng lại, tinh thần hăng hái, không cho mình cơ hội đổi ý.
Chờ một lát, Nghiêm Tư Cửu trả lời, chỉ có hai chữ đơn giản: "Đến đây".
Lữ Nhu nhìn màn hình, ánh mắt không khỏi cong lên.
Cửa thư phòng đóng không chặt, ánh sáng lọt qua khe cửa. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Lữ Nhu thấy Tạ Nhiễm Ly thành thật ngồi ở một góc bàn, Nghiêm Tư Cửu đang một tay chống mặt bàn giảng bài cho cô.
Thật đúng là có chút bộ dáng anh trai chỉ bài tập cho em gái .Nếu bỏ qua chiếc thước kẻ trên tay.
Lữ Nhu thầm hít một hơi, một tay ôm sách, một tay bưng khay trái cây đã cắt xong, rón rén đi vào thư phòng.
Cô đi tới bên cửa sổ đặt sách lên bàn thấp, đang cố lấy dũng khí định đi đưa hoa quả giải cứu Tạ Nhiễm Ly, quay người lại liền thấy Nghiêm Tư Cửu đang dựa vào mép bàn ôm cánh tay nhìn cô.
Ánh mắt nặng nề, lộ ra ý tứ dò xét.
Lữ Nhu thiếu chút nữa làm rơi đĩa sứ trong tay, không biết vì sao Nghiêm Tư Cửu đột nhiên nhìn cô như vậy, nhất thời không dám động đậy.
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, cho đến khi Tạ Nhiễm Ly quay đầu lại nhìn Lữ Nhu.
"Chị Nhu Nhu!". Cô bé giống như nhìn thấy người thân, đứng lên đã muốn chạy như bay qua, bị Nghiêm Tư Cửu xách cổ áo lại xách về.
Diêm Vương mặt lạnh trấn áp tiểu quỷ ngay cả nói cũng không cần nói, chỉ cần đảo mắt qua, Tạ Nhiễm Ly liền mím môi thành thật ngồi xuống, chỉ dám lấy ánh mắt không ngừng gửi tín hiệu xin giúp đỡ tới Lữ Nhu.
Lữ Nhu cọ cọ lòng bàn tay đổ mồ hôi, kiên trì đi qua.
Cô đưa khay sứ cho Nghiêm Tư Cửu, nhẹ nhàng chạm vào tay anh, ý cầu xin trong mắt rất rõ ràng - - ăn chút hoa quả nghỉ ngơi một chút đi?.
Cảm xúc lành lạnh như băng từ mu bàn tay thấm vào, thoải mái ngoài ý muốn, Nghiêm Tư Cửu cúi đầu, hoa quả trong đĩa sứ trắng nhẹ nhàng khoan khoái sảng khoái, nhìn liền nước trong veo.
Lại nhìn cô gái nhỏ trước mặt, rõ ràng rất khẩn trương, chóp mũi đều toát mồ hôi, ánh mắt mềm mại muốn chết.
Mềm tới trình độ nào, chính là -- biết rõ là cô cố ý tới quấy rối, anh cũng dự định làm bộ như không nhìn ra.
Nói như thế nào nhỉ, dù sao cơm tối ăn có chút ngán, đang cần một đĩa hoa quả như vậy.
Im lặng vài giây.
Nghiêm Tư Cửu nhận lấy đĩa sứ, nhẹ nhàng nói: "Viết xong trang này nghỉ ngơi".
Tạ Nhiễm Ly tinh thần chấn động, trang này chỉ còn lại một đạo đề, lập tức liền được thả đi!
Cô bey lén lút bày tỏ với Lữ Nhu, tỏ vẻ cảm ơn.
Lữ Nhu mím môi cười, cũng so lòng với cô bé, ý bảo cô bé cố lên.
Động tác nhỏ của hai người không tránh khỏi ánh mắt Nghiêm Tư Cửu.
Trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu.
Đối với ai cũng cười ngọt ngào, lại đối với anh tựa như gặp ôn thần, có ý gì?
Bé câm là thiếu giáo huấn đi.
Lữ Nhu hoàn thành nhiệm vụ liền thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn Nghiêm Tư Cửu nhiều, xoay người trở lại bên cửa sổ sát đất, chuẩn bị đọc sách.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý của cô hay không, đọc sách trước cửa sổ này hiệu suất cao hơn so với ở trong phòng mình, không lâu sau đã đọc vào.
Đọc thơ dưới ánh trăng, luôn động tâm khác. Chỉ là phần động tâm này, rốt cuộc là vì ánh trăng hay là vì thơ, ai cũng nói không rõ ràng.
Lữ Nhu thử dịch thơ từ sang tiếng Anh.
Cùng quân sơ quen biết, giống như cố nhân về.