Chương 39: Em biết là tốt

Chương 39: Em biết là tốt

Anh miễn cưỡng khoát tay, "Được, đến thư phòng anh viết, vừa lúc hôm nay anh rảnh, xem em làm bài tập".

"... " Tạ Nhiễm Ly quả thực không nói gì, hoàn toàn không rõ cô bị xui xẻo gì.

Hôm nay Nghiêm đại thiếu gia sao lại rảnh rỗi như vậy?

Tạ Nhiễm Ly ủ rũ ôm bài tập lên lầu, Lữ Nhu còn đứng ở đầu cầu thang có chút không biết làm sao.

Cô rõ ràng có thể cảm giác được hôm nay Nghiêm Tư Cửu tức giận có chút lớn.

Cô ngơ ngác đứng hai phút, thân ảnh cao gầy chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh cô, mở miệng: "Ngớ ngẩn cái gì?".

Lữ Nhu càng bối rối, ngẩng mặt mờ mịt nhìn anh.

Người đàn ông nheo mắt hoa đào, cười như không cười hừ một tiếng, thờ ơ hỏi: "Vừa rồi tôi dạy dỗ con nhóc Tạ Nhiễm Ly kia, em làm loạn cái gì?".

Một bộ dáng muốn tính sổ sau này.

Trái tim Lữ Nhu đột nhiên bị nhấc lên, cầm điện thoại di động lo sợ bất an.

[Tôi không quấy rối, chỉ là canh hôm nay uống rất ngon.]

Nghiêm Tư Cửu chỉ liếc điện thoại di động cô đưa tới, sau đó lười nhác tựa vào tay vịn cầu thang, cằm khẽ nhếch: "Em cảm thấy tôi nói không đúng?".

Lữ Nhu không hiểu ý anh.

Nghiêm Tư Cửu hỏi: "Lúc đi học có nên chuyên tâm đọc sách không?".

Lữ Nhu gật đầu.

Nghiêm Tư Cửu nhìn vào mắt cô, lại hỏi: "Lúc đi học có nên lén lút yêu đương không?".

Lữ Nhu trong lòng cổ quái, nhưng vẫn trịnh trọng lắc đầu.

Ly Ly còn đang học trung học, khẳng định không nên yêu đương.

Nghiêm Tư Cửu nhìn cô chằm chằm vài giây, không mặn không nhạt nói một câu "Em biết là tốt rồi".

Lữ Nhu có chút khó hiểu, mắt tròn trợn nhìn anh.

Sao cô lại cảm thấy lời này của anh có ý gì đó...

Sau đó Nghiêm Tư Cửu không nói gì nữa, chỉ hất cằm: "Lên lầu đi".

Lữ Nhu không hiểu ra sao, vốn định hỏi anh là có ý gì, nhưng thấy sắc mặt anh không tốt, liền buông tha, xoay người đi lên cầu thang.

Cô luôn cảm thấy hôm nay Nghiêm Tư Cửu là lạ, nói chuyện cũng là lạ, làm cho người ta không hiểu.

Lúc Lữ Nhu đi tới chỗ rẽ cầu thang, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Nghiêm Tư Cửu cũng đi theo lên lầu.

Người khác chân cao chân dài, một bước bước hai bậc thang cũng thoải mái tự nhiên, rất nhanh đã đến phía sau.

Lữ Nhu đi chậm lại, chuẩn bị dừng lại để anh qua trước, đột nhiên cảm thấy sau đầu trầm xuống.

Tóc đuôi ngựa bị người khác nắm chặt.

Người này...... Sao đột nhiên lại thích túm tóc cô?

Lữ Nhu khẩn trương có chút bất đắc dĩ.

Lần này cô không trực tiếp kéo về, chỉ nghiêng người quay đầu lại dùng ánh mắt đặt câu hỏi: Lại làm sao vậy?

Nghiêm Tư Cửu làm như không phát hiện, thu lòng bàn tay, nắm chặt tóc, nói: "Hình như hơi dài?"

Ồ, vậy à. Lữ Nhu gật đầu, đã lâu rồi cô không cắt tóc.

Nghiêm Tư Cửu không nói lời nào, ngón tay vuốt ve tóc, vuốt từ trên xuống đuôi tóc, lặp đi lặp lại vài lần.

Lực rất nhỏ ở chỗ chân tóc sinh ra cảm giác tê dại kỳ lạ, Lữ Nhu nhéo nhéo lòng bàn tay, hô hấp căng thẳng, không biết anh muốn làm gì, khó hiểu nhìn anh.

Nghiêm Tư Cửu quả thật không muốn làm gì, chỉ đi ở phía sau cô, nhìn một bó tóc đen lay động sau đầu cô, không có lý do gì liền muốn cầm lấy.