Chương 37

Chương 37

"Nhu Nhu, sao không ăn canh?" Tịch Cảnh Du cười hỏi "Không hợp khẩu vị sao?".

Lữ Nhu hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mình vẫn dùng thìa khuấy canh hải sản trong bát.

Nghiêm Tư Cửu đang nói chuyện với Nghiêm Ngụy nghiêng đầu nhìn qua.

Ánh mắt giao nhau ngắn ngủi, Lữ Nhu vội vàng lắc đầu, cúi đầu uống canh.

Tịch Cảnh Du yêu thương nói: "Uống chậm một chút, sau này mỗi ngày đều về nhà ở đi, để dì Trương làm đồ ăn ngon cho con, bây giờ con còn đang lớn, thức ăn ở trường vẫn không được tốt lắm".

Lữ Nhu từ khóe mắt thoáng nhìn Nghiêm Tư Cửu khẽ nhíu mày, trên mặt không khỏi nóng lên, lung tung gật đầu.

Tịch Cảnh Du hài lòng gắp thêm đồ ăn cho cô.

Bên kia Nghiêm Ngụy hỏi: "Khi nào thì khai trương?".

Nghiêm Tư Cửu chậm rãi quay lại nhìn: "Tuần sau chính thức khai trương, ngày mai thử kinh doanh, trước tiên gọi vài người quen tới chơi, hâm nóng tình hình".

Tạ Nhiễm Ly lúc nghe được suối nước nóng, ánh mắt đã sớm tỏa sáng, đợi đến lúc này thật sự nhịn không được, thử hỏi: "Anh, em cũng muốn ngâm suối nước nóng..."

Khóe môi Nghiêm Tư Cửu cong lên, dáng vẻ muốn ăn đòn, lười biếng nói: "À, vậy em không cần đi".

Tạ Nhiễm Ly: "......".

Cô mếu máo, năn nỉ: "Anh, đúng lúc ngày mai em không có tiết, anh dẫn em đi đi...".

Nghiêm Tư Cửu bất động, khuôn mặt Diêm Vương rất giống ai nợ tiền anh.

Tạ Nhiễm Ly quay đầu xin giúp đỡ Tịch Cảnh Du: "Mợ..."

Tịch Cảnh Du nói với Nghiêm Tư Cửu: "Đúng lúc ngày mai Ly Ly và Nhu Nhu đều ở nhà, con có thể đưa chúng nó đi chơi cũng được".

Nghiêm Tư Cửu nhíu mày: "Không có cách nào mang đi, ngày mai khai mạc, nhất định vừa bận rộn vừa hỗn loạn, con nào có thời gian xem bọn họ".

Tịch Cảnh Du vừa nghe cũng phải, trấn an Tạ Nhiễm Ly: "Sau này tìm lúc rảnh rỗi sẽ để anh trai dẫn hai con đi".

Tạ Nhiễm Ly đương nhiên không muốn, qua vài ngày ba mẹ cô bé tới đón cô về nhà, chờ lần sau, vậy phải đợi đến năm nào tháng nào đi.

"Anh, anh không cần xem chúng em, em cam đoan chúng em ngoan ngoãn, tuyệt đối không làm phiền anh!".

Đổi lại là bình thường, Nghiêm Tư Cửu có thể sẽ đồng ý với sự cầu xin đó, nhưng hôm nay không biết có phải tâm tình quá kém hay không, đặc biệt không dễ nói chuyện.

không chỉ không đáp ứng, còn hỏi thành tích học tập của Tạ Nhiễm Ly.

Tạ Nhiễm Ly gục mặt xuống.

Thành tích của cô ở trong lớp tính trung bình, không tính tốt cũng không tính kém, nhưng ở trong mắt Nghiêm Tư Cửu khẳng định là không đủ.

Ai có thể nghĩ rằng một kẻ bảnh bao, làm việc không đàng hoàng như vậy lại là quán quân khoa cử Giang Thành năm đó...

Quả thực không có thiên lý!

Tạ Nhiễm Ly phẫn nộ không thôi, cũng không dám lỗ mãng, ấp úng nói tạm được, hy vọng có thể qua loa.

Không ngờ Nghiêm Tư Cửu nhất quyết không tha, còn muốn xem phiếu điểm thi cuối học kỳ trước, sau khi xem xong trực tiếp giáo huấn cô bé một trận.

"Vượt qua hai trăm người còn có thời gian chơi sao? Bài tập đã làm xong chưa?".

Tạ Nhiễm Ly bị anh giáo huấn mặt xám mày tro, ủy khuất lại không dám phản bác, đành phải kéo Lữ Nhu từ dưới bàn, ý bảo cô mau cứu mình.

Lữ Nhu nghe Nghiêm Tư Cửu giáo huấn Tạ Nhiễm Ly, bản thân cũng căng thẳng toát mồ hôi.

Nghiêm Tư Cửu khi nổi giận rất hung dữ, bổ đầu che mặt, không chút khách khí.

Cô cũng từng lĩnh giáo qua, đến nay nhớ lại ký ức vẫn còn mới mẻ.

Nguyên nhân là lúc học cấp ba cô một lần thi sai lầm, thành tích xếp hạng từ top 10 trượt ra ngoài một trăm, chủ nhiệm lớp bảo gọi phụ huynh, cô không muốn quấy rầy Nghiêm Nguy và Tịch Cảnh Du, liền nói dối phụ huynh không có thời gian, chủ nhiệm lớp biết tình hình của cô phức tạp nên không ép buộc.