Chương 32: Cậu thích thì quen đi
Muốn cùng cô tâm sự cũng có chút khó khăn.
Hai người sóng vai đi một đoạn đường, Lục Hành suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi ra một cây kẹo mυ"ŧ, đưa tới trước mặt Lữ Nhu.
Lữ Nhu hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh.
Kẹo mυ"ŧ này là một trong những món quà hôm nay họ mang đến cho các bạn nhỏ, loại kẹo này rất được các bạn nhỏ hoan nghênh.
Lục Hành giải thích: "Còn thừa một cái, anh cho em".
Lữ Nhu do dự không muốn nhận, Lục Hành trực tiếp nhét kẹo mυ"ŧ vào tay cô, vỗ tay hai cái, nói: "Cảm ơn đã giúp đỡ, để anh có thể tay không trở về".
Lữ Nhu đành phải nhận lấy, mím môi cười: [Cảm ơn Chủ tịch xã.]
Lục Hành cũng cười rộ lên.
Ánh sáng màu cam rực rỡ lan tỏa, Giang Thành đầu xuân đẹp đến khó tin.
-
Chiếc Âu lục màu ngọc lục vững vàng chạy trên làn xe, người đàn ông ngồi lái đang nghe điện thoại, cánh tay gác ở mép cửa sổ, ngón tay thon dài gõ lên vô lăng, tư thái lười nhác.
Không biết đầu bên kia điện thoại đang nói gì, người đàn ông cười khẽ một tiếng, lười biếng nói: "Con cũng không rảnh đi gặp, nếu ngài thật sự thích cô gái kia, con có thể thay ngài hỏi lão Nghiêm xem có rảnh đi gặp cô gái kia, có được không?".
Mở miệng ra là nói lời lưu manh vô liêm sỉ, đại nghịch bất đạo.
Tuy nhiên, người này được ông trời ban tặng cho một giọng nói hay, lời nói từ miệng anh nói ra mười phần đáng đánh cũng giảm bảy phần.
Lại thêm với khuôn mặt có thể mê hoặc lòng người ba phần còn lại phải giảm đi hai phần rưỡi.
Vệ Lễ ở một bên nhịn không được thầm mắng - - nhã nhặn, bại hoại!
Bên kia Tịch Cảnh Du tức giận cúp điện thoại, Nghiêm Tư Cửu tháo tai nghe bluetooth xuống.
Vệ Lễ chậc lưỡi: "Cậu đây là không làm dì Du tức chết thề không bỏ qua a......"
Nghiêm Tư Cửu nhướng mí mắt: "Rõ ràng là bà già muốn làm tôi tức chết".
Vệ Lễ chịu không nổi hắn, nói: "Dì Du không phải là giới thiệu cho cậu một cô gái quen biết sao, vậy tức chết cậu rồi?"
Nghiêm Tư Cửu thờ ơ nói: "Cậu thích thì quen đi?"
Vệ Lễ trợn trắng mắt, nhịn một chút rồi nói: "Vậy cậu trốn mãi không về nhà cũng không được".
Từ lúc Tịch Cảnh Du muốn giới thiệu cô gái du học trở về cho Nghiêm Tư Cửu làm quen, tên này liền giằng co với gia đình. Nửa tháng này càng quá đáng, vẫn ở chỗ Vệ Lễ.
"Tôi nói thật, năm nay cậu cũng sắp hai mươi chín rồi, chơi thì chơi, nhưng gia đình như chúng ta, cậu nghĩ là có thể cả đời không kết hôn sao? Chuyện sớm muộn, nhiều lắm cũng chỉ kéo dài thêm vài năm.
Mấy năm nay cậu không có bạn gái, cũng thể không trách dì Du sốt ruột".
Vệ Lễ tận tình khuyên bảo như thế, thật sự là không muốn anh lại tiếp tục ở chỗ cậu ta, đại thiếu gia này thật sự khó hầu hạ, tật xấu không phải nhiều bình thường.
Nghiêm Tư Cửu cười lạnh: "Chờ cậu kết hôn rồi hãy nói lời này với tôi".