Chương 19: Đừng xấu hổ nha, tôi nhìn thấy hết rồi
Bất quá dù vậy, xe từ cửa chính sân trường lái thẳng vào tòa nhà hành chính, vẫn khiến cho không ít người ghé mắt.
Lữ Nhu không muốn bị chú ý hay bàn tán cho nên sau đó mỗi lần tài xế Nghiêm gia đưa đón cô đi học, cô đều xuống xe cách cổng trường phía tây một trăm mét.
Nghĩ đến chiếc xe hôm nay của Nghiêm Tư Cửu vô cùng phô trương, Lữ Nhu cố ý xuống xe trước hai trăm mét.
Nghiêm Tư Cửu lười biếng nói: "Không phải em đang gấp sao? Tôi đưa em đến ký túc xá".
Lữ Nhu không dám nói nguyên nhân thật sự với anh, đành phải lấy cớ muốn đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua đồ, lúc này Nghiêm Tư Cửu mới bật đèn nhấp nháy dừng xe ở ven đường.
Lúc Lữ Nhu xuống xe quên lấy túi, Nghiêm Tư Cửu hạ cửa sổ xe gọi cô lại.
"Gấp cái gì?" Anh kéo âm cuối trách cứ.
"Nhìn xem để quên thứ gì, lát nữa tôi đưa về cho em".
Lữ Nhu thầm nghĩ cho dù có, cô cũng không dám làm phiền anh đưa về, vội vàng liếc nhìn ghế phụ trống trơn, lắc đầu.
Nghiêm Tư Cửu như là nhớ tới cái gì, cánh tay chống ở cửa sổ xe, lộ ra nửa khuôn mặt cùng cô nói chuyện: "Đúng rồi, cuối tuần ông bà già trở về, đừng nói hôm qua tôi về nhà".
Lữ Nhu gật đầu đồng ý, không hỏi tại sao.
Nghiêm Tư Cửu rất hài lòng với sự nhu thuận của cô, vươn tay ra ngoài cửa sổ, xoa đầu cô một cái.
Chiếc xe thể thao màu ngọc lục bảo ầm ầm chạy vào dòng xe cộ, rất nhanh liền biến mất không thấy tăm hơi.
Lữ Nhu thu hồi tầm mắt, xoay người đi về phía cửa hàng tiện lợi, không ngờ gặp phải bạn cùng phòng Vương Thiến Thiến.
Vương Thiến Thiến vẻ mặt thán phục nhào tới bên cạnh cô: "Tiểu Nhu Nhu! Vừa rồi đó là bạn trai cậu sao?".
Trong lòng Lữ Nhu tìm đập thình thịch, vành tai lập tức đỏ bừng.
[Không phải không phải!]
Cô luống cuống tay chân phản bác.
Vương Thiến Thiến cười xấu xa không thôi: "Ai nha đừng xấu hổ nha, tôi nhìn thấy hết rồi..."
Trong bốn người ký túc xá, Vương Thiến Thiến hoạt bát nhất, cũng không giấu được lời nói.
Sau khoảng thời gian ngắn bối rối và xấu hổ, Lữ Nhu bắt đầu đau đầu, nghĩ nên giải thích như thế nào mới có thể không để cho cô ấy hiểu lầm.
[Thật sự không phải]
[Anh ấy là họ hàng của tôi, tiện đường đưa tôi đến].
Lữ Nhu lấy ra mười phần thành ý, nghiêm túc giải thích.
Vương Thiến Thiến đương nhiên không tin lắm: "Thân thích gì, còn sờ đầu cậu?".