Chương 14: Anh đừng tức giận
Lữ Nhu giơ di động lên trước mặt anh.
[Sau này tôi sẽ ăn cơm đàng hoàng, không lừa anh nữa.]
[Anh đừng tức giận.]
Cô thậm chí còn đăng một biểu tượng cảm xúc mèo dễ thương.
Nghiêm Tư Cửu kéo khóe môi, vẫn không để ý tới cô.
Lữ Nhu hết cách, cẩn thận kéo tay áo anh, nhẹ nhàng kéo kéo.
Người đàn ông nhíu mày, cuối cùng cũng giương mắt nhìn cô.
Lữ Nhu cảm thấy lo sợ, nhưng không buông tay, lấy dũng khí đối diện với anh.
Mái tóc dài đen nhánh của cô gái nhỏ không buộc lên, mềm mại rủ xuống trước ngực, ánh mắt cô cũng trìu mến nhìn, mắt đen trắng rõ ràng tràn ngập năn nỉ, thoạt nhìn đáng thương, làm cho người ta rất muốn khi dễ.
Nhưng khi thật sự muốn khi dễ, lại có chút không xuống tay được.
Không có biện pháp, quá ngoan.
"Tay áo bị nhăn rồi". Nghiêm Tư Cửu hừ nhẹ, nhưng không tránh cô.
Thấy anh cuối cùng cũng nguyện ý để ý đến mình, Lữ Nhu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, khóe môi không thể khống chế nhếch lên, ánh mắt sáng lên vài phần.
Nghiêm Tư Cửu nhìn cô vài giây, thật sự muốn cười, nhịn xuống, nhẹ giọng trách: "Còn không buông tay?"
Khuôn mặt căng thẳng, nhưng trong giọng nói lại mang theo ý cười mơ hồ.
Lữ Nhu lúc này mới vội buông tay áo anh ra, gương mặt đỏ bừng.
Nghiêm Tư Cửu xụ mặt: "Có đói bụng không?".
Lữ Nhu vừa định lắc đầu, Nghiêm Tư Cửu lại nói thêm một câu: "Nghĩ kỹ rồi hãy nói".
Cố ý đè thấp thanh tuyến, ý vị uy hϊếp rõ ràng.
Lữ Nhu đành phải thành thật gật đầu.
Nghiêm Tư Cửu tay gõ trán lên cô một cái, nặng giọng nói: "Đáng đời."
Nói xong ném túi giấy trong tay cho cô.
Lữ Nhu theo bản năng ôm vào trong ngực, mở ra nhìn thấy thứ bên trong, ánh mắt sáng lên.
Là bánh màu xanh của Lý Ký!
Tịch Cảnh Du thích ăn bánh màu xanh, thường bảo Nghiêm Tư Cửu mang về. Lữ Nhu đi theo ăn vài lần, cũng rất thích, cô còn lén đến Lý Ký xếp hàng mua. Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm thấy mùi vị cô mua không ngon bằng Nghiêm Tư Cửu mang về.
Lữ Nhu ôm túi giấy, chần chừ hỏi: [Cái này là cho tôi sao?]
Câu hỏi này của cô khiến Nghiêm Tư Cửu có chút khó chịu.
Không phải cho cô thì còn có thể cho ai?
Biết cô không thích quá ngọt, hai hộp này anh còn cố ý giảm phân nửa đường.
Người đàn ông hừ lạnh, tức giận hỏi ngược lại: "Em thử nói xem?"
Lữ Nhu kinh hỉ không thôi, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, ý cười từ đáy mắt tràn ra ngoài.
Nghiêm Tư Cửu thấy ánh mắt cô cười cong lên, càng khó chịu. Buổi chiều cưỡng bức dụ dỗ cũng không có được khuôn mặt tươi cười, hiện tại vì hai hộp bánh màu xanh này liền dễ dàng thỏa mãn.