Chương 12: Ôn nhu

Chương 12: Ôn nhu

Ánh sáng nhẹ nhàng phủ lên mắt người đàn ông một lớp ánh sáng mỏng và sự dịu dàng khó nhận thấy.

Lữ Nhu kinh ngạc nhìn, cảm giác xung quanh cô không quá chân thật.

Nghiêm Tư Cửu cũng không phải là một người ôn nhu, hầu hết thời gian, anh đều là bộ dáng thờ ơ, kiêu căng còn mang theo vài phần lưu manh. Đôi mắt hoa đào tự mang thâm tình kia, có lưu luyến có mập mờ, lại rất ít khi ôn nhu.

Nhưng cuộc sống này, cái gì càng hiếm lại càng lộ vẻ trân quý.

Nghiêm Tư Cửu lơ đãng để lộ ra một chút ôn nhu, cũng đủ để cho người ta cam tâm tình nguyện trầm luân.

Lữ Nhu cũng không ngoại lệ.

Đêm mưa tầm tã sau tang lễ của mẹ, người đàn ông cầm ô đen, cúi người đưa một bàn tay tới, nói với cô...

Khóc đi.

Giọng nói như đang ra lệnh lại dỗ dành.

Nhưng dù là loại nào thì cũng dịu dàng đến mức khiến người ta không cưỡng lại được

Lữ Nhu vẫn nhớ rõ, màn mưa đêm đó mênh mông vô tận, dường như có thể nuốt chửng tất cả, mà chiếc ô trên đỉnh đầu cô lại lù lù bất động, vững vàng ngăn cách một phương trời đất có thể dung thân cho cô.

Ngày đó, cô lần đầu tiên từ trong đôi mắt hoa đào nhìn thấy ôn nhu nhạt nhẽo nhưng đủ để khắc cốt như vậy.

Bất quá về sau cô cũng hiểu được, ôn nhu này đại khái là xuất phát từ thương hại đối với cô.

Cũng giống như hiện tại.

Hai má bị ngón tay xoa qua sau đó bắt đầu nóng lên, kéo tinh thần hoảng hốt của Lữ Nhu trở về.

Người đàn ông trước mặt vẫn duy trì tư thế cúi người, dùng ánh mắt bao phủ lấy cô.

Dày đặc như bóng đêm vô tận này.

Trong l*иg ngực vang lên tiếng "Đông", Lữ Nhu nhận ra đây là tiếng tim đập của mình.

Cô hoảng loạn lui về phía sau nửa bước, sợ bị anh nghe thấy.

Nghiêm Tư Cửu tựa hồ bị hành động đột ngột của cô quấy nhiễu, đuôi lông mày khẽ nhướng, dừng một chút mới chậm rãi đứng thẳng dậy, tầm mắt lại không rời khỏi cô.

Lữ Nhu cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức khó có thể chịu đựng được.

Cô tình nguyện bị Nghiêm Tư Cửu trêu chọc mình, còn hơn chịu đựng sự dịu dàng đến hồi hộp này.

Ngửi được mùi nước hoa ngọt ngào mơ hồ trong không khí, suy nghĩ Lữ Nhu dần tĩnh táo lại .

Hương sữa tắm lưu lại quả nhiên rất ngắn, mùi muối biển hoa hồng thanh đạm đã sớm biến mất không thấy.

Cô cúi đầu lau nước mắt, Lữ Nhu né tránh tầm mắt của anh.