Chương 11: Đã xảy ra chuyện gì?
"Không ai hết" Nghiêm Tư Cửu thần sắc có lệ, đưa cho cậu ta một chén rượu, giới thiệu người bên cạnh cho cậu ta làm quen.
Trò chuyện không bao lâu, Vệ Lễ rõ ràng có thể cảm giác được Nghiêm Tư Cửu không yên lòng.
Thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra nhìn hai lần.
"Có chuyện gì vậy?" Cậu ta hỏi.
Nghiêm Tư Cửu mím môi không nói gì, một hồi lâu, anh đưa ly rượu trong tay cho Vệ Lễ, nói: "Cậu chơi đi, tôi đi trước".
Vệ Lễ kinh ngạc: "Lúc này mới mấy giờ cậu đã đi?".
Vừa qua chín giờ, cuộc sống về đêm còn chưa bắt đầu.
Nghiêm Tư Cửu không để ý đến cậu ta, gọi điện thoại cho tài xế, tự mình đi lên lầu hai.
Không bao lâu, anh mang theo cái túi giấy đi xuống, cùng Minh Dự đám người chào hỏi, trực tiếp ra cửa.
Vệ Lễ nhìn thấy cái túi kia liền có dự cảm không tốt, lên lầu nhìn, quả nhiên hai hộp bánh màu xanh trên bàn không thấy đâu.
Cậu ta không nói nên lời - - đây còn là người sao? Một hộp cũng không để lại cho cậu ta.
-
Trong dinh thự Tây phủ, Lữ Nhu rốt cục cũng lấy lông mi rơi vào trong mắt ra, rửa sạch mặt, mới đi thu dọn quần áo, Nghiêm Tư Cửu bảo người ta vừa đưa tới.
Treo từng bộ quần áo vào tủ, Lữ Nhu im lặng thở dài.
Gian phòng lớn có chút thái quá này đã tràn đầy quần áo bốn mùa, rất nhiều ngay cả thẻ treo cũng chưa tháo ra, càng nói đến là mặc.
Cô là một sinh viên, làm gì cần nhiều quần áo như vậy, thật sự là lãng phí.
Chỉ là ý nghĩ này vừa dâng lên, thanh âm mang theo ý cảnh cáo của Nghiêm Tư Cửu liền vang lên bên tai - -
"Sợ lãng phí em cứ mặc đi, một ngày đổi ba bộ, xem có đủ em mặc không?" .
Đây là lúc trước cô tìm Nghiêm Tư Cửu, bảo anh đừng mua quần áo cho mình nữa, anh tức giận nói.
Hơn nữa anh nói được làm được, có một khoảng thời gian thật sự tự anh đến giám sát cô, ép buộc cô một ngày thay ba bộ quần áo.
Sau đó Lữ Nhu cũng không dám nhắc tới chuyện lãng phí này nữa, chỉ có thể tùy anh nhét đầy phòng thay đồ.
Cô thật sự sợ anh.
Dọn dẹp tủ quần áo xong, thấy thời gian đã gần chín giờ, hôm nay Lữ Nhu không buồn ngủ, cũng không muốn đọc sách, ngẩn ngơ nhìn vách tường một lát, mở máy tính tìm một bộ phim để xem.
Nhưng không nghĩ tới là phim tình cảm, mới vừa xem hai mươi phút nước mắt liền không ngừng chảy ra.
Lữ Nhu cố gắng không để cho mình khóc lên, vẫn hít sâu nghẹn nước mắt.
Nhưng trái tim quá khó chịu, nước mắt sắp tràn ra, cô đành phải tạm dừng phim, chuẩn bị đi vệ sinh rửa mặt.
Đúng lúc này Nghiêm Tư Cửu xuất hiện ở cửa.
Ánh đèn mông lung, ánh mắt cô gái ngậm nước mắt trong suốt long lanh, giống như hai khối bảo thạch quý hiếm sắp vỡ nát.
Trong nháy mắt, Nghiêm Tư Cửu cảm giác được trái tim căng thẳng một chút, đến bên miệng ba chữ "Bé câm" liền nói không nên lời.
Lần cuối cùng anh thấy Lữ Nhu khóc là hai năm trước.
Đêm mưa tầm tã, cô gái nhỏ cả người ướt đẫm cầm lấy bàn tay anh, khóc đến mặt đầy nước mắt.
Nghiêm Tư Cửu đột nhiên xuất hiện khiến Lữ Nhu không kịp phản ứng, cả người đều bối rối, ngơ ngác đứng tại chỗ không thể động đậy.
Cho đến khi Nghiêm Tư Cửu cau mày đi tới trước mặt cô, Lữ Nhu mới có thể hoàn hồn.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Người đàn ông hơi cúi người, thấp giọng hỏi.
Thân ảnh của anh phủ xuống hoàn toàn bao phủ Lữ Nhu, giống như một cái vỏ bảo vệ chặt chẽ lại cường đại.
Lữ Nhu theo bản năng lắc đầu, hai hàng nước mắt đọng trong hốc mắt vì động tác này mà lăn ra.
Nghiêm Tư Cửu mím chặt môi, một hồi lâu mới mở miệng: "Ở nhà một mình sợ à?".
Đầu óc Lữ Nhu rối loạn, còn chưa rõ ràng suy nghĩ vì sao anh lại đột nhiên trở về, liền gật đầu lung tung.
Nghiêm Tư Cửu thở phào nhẹ nhõm, hơi thở bắt đầu khởi động vài cái, giơ tay lau nước mắt trên má cô, sau đó chậm lại ngữ khí, dịu dàng như là dỗ người: "Được rồi đừng khóc, không phải tôi đã về rồi sao".