Chương 10: Đang khóc sao
Vệ Lễ nhìn Nghiêm Tư Cửu: "Sao vậy? Lão Nghiêm mua Lý Ký rồi à?"
Minh Dự và Lý Thâm chỉ cười không nói.
"Mẹ kiếp, có chuyện giấu tôi!" Vệ Lễ ngửi ra mùi bát quái, bài cũng không đánh liên tục truy hỏi.
Nghiêm Tư Cửu không chịu nổi sự quấy nhiễu này, lấy bao thuốc ném qua, cười mắng: "Cậu nghe bọn họ đánh rắm, mau ra bài đi".
Minh Dự cười xấu xa phá đám: "Chân tướng chính là - - bà chủ Lý Ký coi trọng lão Nghiêm thôi".
Vệ Lễ trợn mắt há mồm, nếu anh ta nhớ không lầm, bà chủ Lý Ký không phải đã kết hôn rồi sao!
Năm trước vừa mới ly hôn, vẫn là lão Nghiêm tự mình giới thiệu luật sư cho người ta kiện.
Minh Dự cười phá lên.
"Chết tiệt! Thật hay giả?" Vệ Lễ hoàn toàn kinh ngạc.
Lý Thâm: "Cho nên muốn ăn đồ Lý Ký giao tới, chỉ cần lão Nghiêm nói một câu, những người khác ai cũng không có mặt mũi này".
Lời này chính là vô nghĩa, mấy người trong phòng, ai mà không kêu Lý Ký giao tới?"
Nói như vậy chỉ là vì trêu chọc Nghiêm Tư Cửu.
Nghiêm Tư Cửu đã miễn dịch với mấy người bạn xấu này, thật sự lười nói cùng bọn họ.
Anh khó có được một lần giúp người ta làm niềm vui, mấy người này liền nắm lấy cơ hội trêu ghẹo không thôi.
Lấy tính tình của anh, có thể giải thích một lần hai lần, tuyệt không có khả năng giải thích lần thứ ba, dứt khoát tùy bọn họ đi, cũng không thể thiếu một miếng thịt.
Chỉ tại bọn họ cười đến quá phận, trực tiếp từ dưới bàn đá qua, cắn thuốc cảnh cáo: "Còn đánh nữa hay không?"
Minh Dự: "Đánh đánh đánh......
Náo loạn một hồi, Vệ Lễ nhớ tới nhu cầu của mình, bật bật lửa châm thuốc cho Nghiêm Tư Cửu, nói một cách thô lỗ: "Ông chủ Nghiêm, tôi không cần nhiều, hai hộp trên bàn kia cho tôi là được".
Nghiêm Tư Cửu liếc nhìn hai hộp thanh đoàn đã đóng gói sẵn trong góc, cúi đầu châm thuốc, sau đó hừ cười nói: "Mắt cậu cũng khá tinh tường".
Nhưng rốt cuộc cũng không nói có cho hay không.
Đánh vài vòng, Đường Sanh Nam đi lên tìm bọn họ, cả nhóm lại chuyển xuống dưới lầu chơi.
-
Anh Thập Cửu, nhảy với em một điệu đi.
Đường Sanh Nam kéo tay áo Nghiêm Tư Cửu làm nũng," Hôm nay sinh nhật em, anh cũng không để ý đến em..."
Nghiêm Tư Cửu rút tay áo từ trong tay cô ấy ra nhíu mày búng búng, lười biếng nói: "Sao lại không để ý tới em, không phải tặng quà cho em rồi sao?".
Anh có thói quen sạch sẽ.
Đường Sanh Nam tức giận: "Anh còn nói, lại là tiền lì xì, hàng năm đều giống nhau, một chút cũng không để ý"
Nghiêm Tư Cửu: "Không mới lạ? Vậy anh không tặng nó vào năm sau".
Đường Sanh Nam vội nói: "A...mặc kệ, em không có nói...
Nghiêm Tư Cửu khịt mũi, tránh cô ấy cầm ly rượu dựa vào quầy bar nói chuyện phiếm với những người khác.
Ánh đèn mê ly, ánh sáng lưu ly từ đỉnh đầu từ từ che xuống, mặt mày sâu thẳm của người đàn ông càng lộ vẻ anh tuấn, quanh thân tràn ngập sự kiêu căng cùng ngang ngạnh bẩm sinh, khi cùng người khác cười nói, ý cười bên môi hiện ra vài phần thờ ơ.
Đường Sanh Nam nhất thời nhìn có chút mê mẩn, Vệ Lễ từ phía sau vỗ vai cô, trêu chọc: "Đừng nhìn nữa, nhìn nữa cũng không phải của em".
Đường Sanh Nam tức giận giậm chân, nhưng cũng biết những lời này của Vệ Lễ là lời nói thật.
Người đàn ông như Nghiêm Tư Cửu, nhất định không thể thuộc về người phụ nữ nào.
Thích anh chính là tự chuốc lấy cực khổ, nhưng cô cũng không phải là người duy nhất thích anh.
-
Lúc Vệ Lễ đi qua, Nghiêm Tư Cửu đang nhận một cú điện thoại.
Chỉ nghe hai câu, nụ cười trên mặt người đàn ông liền ngưng lại, giọng nói có chút nặng nề: "Cậu nói gì, đang khóc sao?"
Đầu dây bên kia không biết nói cái gì, sắc mặt Nghiêm Tư Cửu khó coi, "Ừ" vài tiếng, cúp điện thoại.
Vệ Lễ cười hỏi: "Sao cậu lại có vẻ mặt này? Ai khóc vậy?".