Chương 1: Thiên Phú Cự Linh (Thượng)
Tại một hồ nước trong suốt.
Lăng Phong lạnh nhạt đứng đó, trường kiếm trong tay đột nhiên chém xuống khoảng không, một đạo kiếm quang màu bạc trắng bay ra, "xuy" một tiếng chém thành làn sóng thật dài sâu chừng một trượng.
- Kiếm khí! Đại ca, huynh đạt tới tứ tinh rồi ư?
- Chỉ miễn cưỡng tấn cấp tứ tinh mà thôi!
Lắc đầu một cái, Lăng Phong cũng khó có thể ức chế lộ ra sắc mặt vui mừng. Hắn quay đầu nhìn về phía thiếu niên sau lưng, thiếu niên này thân cao hơn hai mét, cơ thể lõα ɭồ bên ngoài lộ ra từng khối thịt hùng tráng, chỉ có điều bất đồng với vóc người to lớn đó chính là vài phần ngây thơ đọng trên gương mặt, đây là huynh đệ tốt nhất của hắn trong doanh huấn luyện: Khải Ân.
- Hắc hắc, không tới mười bảy tuổi đạt tới tứ tinh, đại ca, huynh chính là đệ nhất nhân trong doanh huấn luyện Băng Phong Cốc chúng ta đó!
Khải Ân thoạt nhìn so với việc tu vi của chính hắn tăng tiến còn muốn cao hứng hơn.
- Để ta coi còn tên nào ở trong doanh huấn luyện dám thầm nói xấu sau lưng nữa, khục khục, cho dù không có Cự Linh thì đã sao chứ, chỉ bằng vào tiến độ tăng tu vi bình thường của huynh là bọn chúng đã không thể vượt qua rồi!
- Cự Linh?
Sắc mặt Lăng Phong buồn bã, hắn cố gắng che dấu quá khứ.
- Đệ sao lại chạy tới đây lười biếng, nếu không cố gắng huấn luyện thì lãng phí mất thiên phú của đệ bây giờ.
Khải Ân ha ha gãi đầu cười, mặc dù Lăng Phong so với bản thân mình không lớn hơn bao nhiêu, nhưng ở trước mặt hắn, bản thân vẫn hệt như là đứa trẻ lúc mới vào doanh huấn luyện kia.
- Để huynh nhìn xem Cự Linh của đệ gần đây có tiến bộ hay không.
"Ân" một tiếng, sắc mặt Khải Ân liền trở nên nghiêm túc, một trận sóng tinh thần dao động như có như không từ quanh thân hắn truyền ra. Bỗng dưng, một tiếng rống giận dữ mang theo dã tính vang lên, và rồi chuyện quái dị liền xuất hiện: Sau lưng của hắn không ngờ lại hiện ra ảo ảnh của một người!
Khuôn mặt của ảo ảnh này cùng với Khải Ân vô cùng giống nhau, thậm chí ngay cả hình thể chiều cao cũng là độc nhất vô nhị, nếu như không phải ảo ảnh quá mức mơ hồ, cơ hồ thật sẽ khiến cho người khác tưởng đó là anh em song sinh của hắn rồi!
- Thiên phú linh kỹ, Thái Nhạc!
Khải Ân gầm nhẹ, chỉ thấy thân thể ảo ảnh phía sau nghiêng tới, bàn tay khổng lồ giống như một ngọn núi cao hung hăng đập xuống mặt đất. Ầm một tiếng, dưới đất liền xuất hiện một hố sâu diện tích hai trượng.
- Không tồi, xem ra Cự Linh của đệ ít nhất cũng tiến vào đê giai hậu kỳ rồi.
Lăng Phong thất thần một trận, thẳng cho đến khi Khải Ân dùng ánh mắt thô lỗ nhìn mình thì mới sực tỉnh lại. Trong lòng hắn không khỏi cảm thán một tiếng: Uy lực của Cự Linh quả thật quá lớn! Không biết bản thân mình trời sinh không thể giác tỉnh Cự Linh có thể cam đoan giữ ưu thế dẫn đầu đồng lứa đến bao giờ đây?
Cự Linh là một loại lực lượng đặc biệt ở Thần Vẫn đại lục, căn cứ vào hình thái bất đồng có thể phân chia nó ra đơn giản thành bốn loại "Thú Linh", "Thực Linh", "Khí Linh" và "Dị Linh". Những kẻ có Cự Linh đã thức tỉnh rồi thì được xưng là "Thiên Hành Giả", bằng vào uy lực của Cự Linh, Thiên Hành Giả không những thi triển được những công kích cường đại, hơn nữa khi tu luyện tốc độ hấp thu năng lượng thiên địa cũng sẽ nhanh hơn. Cho nên, việc Cự Linh có giác tỉnh hay không sẽ quyết định trình độ con đường tu luyện của một người có thể đi được bao xa!
Dựa theo uy lực cho thấy, Cự Linh có bốn giai là "đê, trung, cao, chí", mỗi giai chia làm tiền, trung và hậu ba kỳ. Cự Linh của Khải Ân thuộc dạng Thú Linh, hơn nữa uy lực đã đạt tới đỉnh của đê giai ... Đê giai hậu kỳ! Trong số những người đồng lứa tuổi tuyệt đối được xem là nổi tiếng rồi.
Lăng Phong trời sinh không cách nào thức tỉnh được Cự Linh, kể từ khi bị phát hiện ra chuyện này năm mười lăm tuổi, vị trí của hắn ở doanh huấn luyện liền rớt xuống ngàn trượng. Cho dù bây giờ tu vi của hắn có dẫn đầu đồng bối đi nữa, thì trong tương lai, không có trợ giúp của Cự Linh, thì đồng nghĩa với việc hắn phải tổn hao công sức cố gắng gấp mười lần so với những kẻ đồng lứa thì mới có thể miễn cưỡng cùng chúng bạn sánh vai!
Nhận được khích lệ của Lăng Phong, Khải Ân giống như một đứa bé nhếch môi nở nụ cười vui vẻ. Bất chợt, hắn chú ý tới một tia buồn bã ẩn núp dưới đáy mắt của Lăng Phong, tất cả cao hứng nhất thời không cánh mà bay:
- Đại ca, đệ tin tưởng, cho dù không có Cự Linh, huynh cũng sẽ không thua bất kỳ kẻ nào!
Nghe Khải Ân an ủi, Lăng Phong cười đấm hắn một cái:
- Đệ thực tự tin đối với huynh vậy sao?
- Đương nhiên, huynh là đại ca của Khải Ân đệ cơ mà!
Trước mắt Khải Ân hiện ra tình huống lúc mình mới tiến vào doanh huấn luyện, lúc đó vóc người của hắn nhỏ gầy, chịu hết mọi khi dễ của đồng bạn chung quanh. Nếu không phải có Lăng Phong cũng đồng dạng tiến vào doanh huấn luyện không lâu liều mạng vảo vệ mình, sợ rằng kết quả là đã......
Nhìn bóng lưng của Lăng Phong, Khải Ân gắt gao nắm chặt nắm tay lại: Đại ca, đệ tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào khinh nhục huynh!
Băng Phong Cốc thuộc về sản nghiệp của Băng Phong thành, đệ tử gồm có một trăm bảy mươi sáu người, trừ chút thành viên bàng hệ (nhánh ngoài) của Băng gia ra, những người còn lại đều là những người có thân thế thanh bạch được lựa chọn từ các nơi trong Băng Phong thành qua nhiều năm, không có cô nhi thuộc sở hữu nào cả. Kể từ ngày đầu tiên bước vào Băng Phong Cốc, thì tất cả những đứa bé này đều được quán thâu vào đầu tín niệm rằng phải luôn bảo trì sự trung thành tuyệt đối đối với gia tộc. Sau khi trải qua những cuộc huấn luyện giao đấu tàn khốc, thì chỉ có nhân tài còn lại mới có tư cách để lưu lại.
Doanh huấn luyện tọa lạc cách cổng vào Băng Phong Cốc khoảng hai dặm, chia làm nội doanh cùng ngoại doanh, bởi vì thiên phú xuất chúng, hai người Lăng Phong cùng Khải Ân đều được phân vào làm đệ tử nội doanh, hưởng thụ đãi ngộ mà đệ tử ngoại doanh vĩnh viễn chỉ có thể nhìn tới. Khi trở về căn lều của mình, thì ngoài cửa đã có sẵn một gã đệ tử ngoại doanh đang chờ.
- Bách Thanh, hôm nay sớm thế này đã đem hàng tới rồi hả?
Khải Ân bước tới, hung hăng vỗ mạnh lên vai thanh niên đôn trực một cái cười nói:
- Trước giờ chưa từng thấy tiểu tử ngươi cần mẫn như vậy nha.
Sắc mặt Bách Thanh hơi đổi, ấp úng nói:
- Khải Ân đại ca, cái này......
- Được rồi, từ bao giờ mà trở nên ẻo lả như vậy hả, đem hàng đến đây đi.
Khải Ân tùy tiện trực tiếp lấy một chiếc hộp trong tay Bách Thanh qua, trong miệng nói:
- Lần này đừng nói lại là ma hạch nhị tinh đấy chứ? Thật chắc ta phải nói gia tộc thay đổi quy củ một chút mới được, ma hạch nhị tinh bây giờ sử dụng chả còn chút hiệu quả gì cả. Này Bách Thanh, sao lại ít đi một phần vậy?
Bách Thanh càng bối rối hơn, bị hai tròng mắt tràn ngập khí phách của Khải Ân trừng lên khiến hắn cảm giác được bắp chân mình cũng bắt đầu run rẩy, như năm đó ở ngoại doanh hắn đã bị Khải Ân đánh cho sợ, thì bây giờ tu vi càng cách xa, biểu hiện của hắn càng chịu không nổi hơn nữa. Cuống quít khoát tay, Bách Thanh giải thích nói:
- Phần này là của Khải Ân đại ca, còn về Lăng Phong đại ca, phần của hắn......
- Đại ca của ta thì làm sao? Bạn đang đọc chuyện tại
Đọc TruyệnKhải Ân nắm bả vai bách Thanh kéo lên.
- Ha ha, Khải Ân, cái tên cẩu hùng ngươi chẳng lẽ còn chưa rõ nữa sao? Phế vật như Lăng Phong, cần gì gia tộc phải lãng phí hàng để cấp đây chứ?
Một gã thanh niên bước tới, hắn cao chừng hai mét, khuôn mặt tuấn mỹ, có pha chút phong độ, chỉ là giữa trán có một cổ tà khí không thể che giấu được.
- Trần Hàng, lại là ngươi giở trò quỷ?
Khải Ân ném Bách Thanh xuống, xoay người lại đạp một phát, lực chân cường đại bùng nổ nhất thời tạo thành một trận đất cát thẳng hướng Trần Hàng đánh tới.
Hừ lạnh một tiếng, sau lưng Trần Hàng hiện ra những sợi dây leo màu xanh biếc to dài và thô như chân của con người, chẳng mấy chốc dây leo đâm toạc ra khắp toàn thân. Sau đó, sợi dây leo màu xanh biếc đó dễ dàng đem đất cát đang lao tới đánh nát bấy, hắn hừ lạnh nói:
- Ngươi muốn ra tay với ta sao?
- Tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi nếu không sợ chết thì đừng nói!
Khải Ân trào phúng lạnh lẽo nói, Cự Linh phía sau hiện ra:
- Ngươi cho rằng chỉ bằng vào đám lục kinh cức (bụi gai xanh) sơ giai hậu kỳ là đã đủ để càn rỡ rồi sao? Hôm nay ta sẽ đánh cho ngươi xịt trứng vàng ra ngoài!
Trần Hàng bị hắn thô lỗ quát mắng tức giận đến biến sắc, Cự Linh lục kinh cức ở phía sau bắt đầu điên cuồng vũ động.
- Nhanh chóng dừng tay lại cho ta!
Một tiếng gào to vang lên, nương theo đó là một đạo quyền ảnh bay tới, ầm một tiếng, bụi đất giữa hai người nổ tung ra.
- Khụ Khụ!
Có người ngăn cản, hai người Khải Ân tự nhiên đánh không được. Người đến là một nam một nữ, nam tướng mạo uy mãnh, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt đã có râu. Nữ chừng ba mươi, phong thái yêu kiều thanh nhã, đôi mắt xinh đẹp rực rỡ nhìn về phía trước, trên người tự nhiên theo đó mà được bao phủ lại bởi một lớp ánh sáng tràn đầy trí tuệ. Hai người ở chung một chỗ quả nhiên thể hiện rất đầy đủ hàm nghĩa chân thật của câu "mỹ nữ cùng dã thú", hai người họ chính là huấn luyện viên Bạch Nham cùng Úc Vi của doanh huấn luyện.
- Các ngươi đang làm cái gì? Chẳng lẽ còn không rõ trong doanh huấn luyện nghiêm cấm tư đấu sao?
Bạch Nham lớn tiếng quát:
- Kẻ khơi mào tranh chấp nhẹ thì cấm bế, nặng thì trách phạt, chẳng lẽ các ngươi quên rồi hả? Nói, kẻ nào trong các ngươi khơi mào trước?
- Hắn!
Khải Ân cùng Trần Hàng đồng thời chỉ tay về phía đối phương.