Chương 8: Kiếm Thai Ký Sinh (Hạ)
Khải Ân cắn răng một cái, Khu Canh Thảo vốn là một loại cỏ mà các dong binh xuất sinh nhập tử thường hay sử dụng, công hiệu chính là sau khi đốt lên sẽ có thể ngăn cản ma thú xâm lấn ở một trình độ nhất định. Mặc dù đối với ma thú có thực lực cường đại thì không có hiệu quả gì, nhưng dùng để đối phó với Khiếu Nguyệt Thiên Lang ngược lại chỉ vậy là đủ rồi.
Ba người một tổ, đệ tử nội doanh đi trước tiến vào hơn trăm mét. Lăng Phong biết rõ, dưới tình huống trước mắt tuyệt không thể thối lui, nếu không sẽ phải chịu cảnh ngăn chặn lũ sói như đàn sâu bọ thẳng tắp xông tới, đến lúc đó thì trại huấn luyện xong rồi.
Sương mù tán, thân ảnh lũ sói cũng hiển hiện rõ ràng lên!
Một mảnh thanh âm hít vào thật sâu, lúc này bầy sói chừng khoảng hơn hai trăm con! Một trăm con Khiếu Nguyệt Thiên Lang cũng đủ để khiến cho một cường giả ngũ tinh phải nhượng bộ lui binh, huống chi là gấp hai lần cơ chứ?
- Đệ tử nội doanh trấn giữ khe vực, những người còn lại lui ra phía sau! ... Lăng Phong trầm giọng nói.
Song phương lạnh lùng giằng co, Khiếu Nguyệt Thiên Lang mới vừa từ trong sương mù dày đặc tán lui mà tỉnh táo lại, có vẻ như đầu óc còn chưa thanh tỉnh. Đối mặt với nhân loại giới bị nghiêm mật trước mắt, chúng nó thấp giọng rít gào, trong ánh mắt hung quang không ngừng bắn ra.
- Grào!
Một con Khiếu Nguyệt Thiên Lang có hình thể cực đại nhịn không được, trong tiếng rống giận dữ nhảy cao hơn ba trượng, mang theo một cơn gió đặc mùi hôi tanh hướng vào đầu Lăng Phong đè xuống. Thể trọng hơn ba trăm kg của cự lang, giống như một viên thiên thạch nhỏ, thân thể còn chưa rơi xuống, cuồng phong không ngờ khiến cho đất đá tung bay!
- Muốn chết!
Trường kiếm run lên, một đạo kiếm khí màu bạc trắng bay ra, Lăng Phong biết rõ một kích này phải nhanh, chuẩn, độc, có như thế mới có thể kinh sợ được bầy sói còn lại! Nếu không, không chỉ có bản thân mình, mà ngay cả đệ tử trại huấn luyện ở sau lưng cũng phải xong đời.
Kiếm khí phá không, lúc này xé rách bụng cự lang, mùi máu nồng đặc hôi tanh rơi rải trên không!
Lăng Phong đã đánh giá sai dã tính của con cự lang này, đối mặt với kết quả bụng bị trọng thương, cự lang lại không chút nào lùi bước, thân thể hung mãnh ngược lại đang sắp chết nổi giận bổ nhào, trực tiếp đè lấy Lăng Phong!
- Đại ca!
Hai mắt Khải Ân muốn nứt ra.
Trong những tiếng kinh hãi, một thanh âm trong trẻo truyền ra:
- Mạch Luân ... Tứ Thốn Kích!
Bùng một tiếng, ngân quang sáng lạn! Sau khi tu tập Tinh Diễn Quyết, chân lực trong cơ thể tăng trưởng rất nhanh. Còn có, quan trọng nhất là kinh mạch thay đổi, hiện tại Lăng Phong lúc lâm địch thi triển Thốn Kích Quyết không chỉ càng thêm tùy tâm sở dục, mà hơn nữa thời gian chân lực vận hành trong kinh mạch so với trước kia thấp hơn đến gấp đôi!
Điều này mang ý nghĩa cũng cùng một tu vi, cùng một chiêu thức, tốc độ xuất chiêu của Lăng Phong so với người khác phải nhanh hơn gấp hai lần!
Bốn luồng sóng chân lực liên tục chất chồng trong thể nội, cuối cùng hội tụ thành một dòng sông chân lực Trường Giang mênh mông rộng lớn, phảng phất như một viên đạn pháo khổng lồ bắn ra. "Bùm" một tiếng, thân thể cự lang bề ngoài thì thấy không chút dị dạng, nhưng bên trong sớm đã bị thực lực cường hãn đánh nổ nát bấy rồi!
Chân lực trong lòng bàn tay Lăng Phong nhổ ra, đem thân thể cự lang kích bay!
Thời gian chiến đấu mặc dù ngắn, nhưng mà lực lượng đâm nhau trong đó, những điểm phản kích mạo hiểm lại khiến cho người xem hoa mắt mất hồn, không biết do ai dẫn đầu đột nhiên vang lên một đợt hoan hô rùng trời:
- Lăng thủ tịch, Lăng thủ tịch, Lăng thủ tịch!
Sĩ khí đại chấn!
Một kích này của Lăng Phong tựa hồ tạm thời chấn nhϊếp bầy sói lại. Trong lúc nhất thời, song phương khôi phục giằng co, trong không khí chỉ còn lại từng đợt thở dốc hồng hộc cùng mùi máu tanh.
"Cố gắng lên, chỉ cần qua một chút, đợi đến khi Khu Canh Thảo vừa đến, chuyện liền dễ dàng giải quyết!" Ngoài mặt thì bình tĩnh như trước, nhưng tay phải cầm trường kiếm của Lăng Phong cũng đang run rẩy rất nhỏ, một kích kinh thiên mới vừa đánh kia tuyệt không phải thoải mái giống bề ngoài như vậy. Nếu không có Tinh Diễn Quyết, đổi lại là trước kia Lăng Phong quyết không thể làm được!
Trong lòng lo lắng, nhưng khuôn mặt Lăng Phong vẫn không mảy may để lộ, hắn biết rõ giờ phút này biểu hiện của mình đã trực tiếp phát huy tác dụng ổn định lòng người. Chỉ cần bầy sói không dị động, chuyện kế tiếp sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Tuy nhiên chuyện ngược lại không bằng người tính, giằng co không tới mười hơi thở, thì từng tiếng rống giận lại vang lên, bầy sói lần này tựa hồ như đã có kinh nghiệm, một khi phát động liền chính là hơn mười con phóng tới. Trên bầu trời đen nghịt những bóng ma!
- Lui lại khe cốc!
Lăng Phong la lên, ở địa phương trống cùng hai trăm con cự lang giao phong không khác nào là đi tìm chết, nhưng mà cũng may cửa khe cốc so ra khá chật hẹp, chỗ đó cho dù cả bầy sói một đường tiến công đi nữa thì diện tích cũng không quá rộng.
- Trận hình tam giác, luân phiên 3-3!
Đọc TruyệnLăng Phong suất lĩnh hai tổ đệ tử nội doanh gắt gao trấn giữ trước cửa khe cốc, trường kiếm trong tay lần lượt đâm ra, kiếm khí khắp nơi! Cự lang rống giận, tấn công không ngừng, lần lượt tiến công xong lại bị đánh trở lại lần nữa.
Khải Ân ở phía sau nhìn thấy Lăng Phong nhất thời không để ý bị một con cự lang cắn mạnh trúng tay trái máu chảy cuồn cuộn không thôi, vô ý thức muốn xông lên phía trước, bỗng nhiên lại phát giác một đạo ánh mắt âm lãnh phóng tới bên người. Trong tâm hắn rùng mình một cái, chợt chút ý tới Trần Hàng ở một bên ánh mắt lập lòe không biết là đang có ý niệm gì ở trong đầu.
- Đại ca để cho ta phụ trách đốt Khu Canh Thảo tuyệt không chỉ xuất phát từ ý nghĩ muốn bảo vệ ta, dụng ý chính thức của hắn là muốn ta phòng bị tên khốn kia, Khải Ân cố gắng kiềm chế lại xúc động trong lòng.
- Một tổ lui ra sau, ba tổ khác tiến lên!
Chém gϊếŧ thảm thiết, thỉnh thoảng có cự lang đánh tới bị đánh lui lại, nếu không phải ỷ vào địa hình cùng trận pháp xảo diệu, chỉ sợ phòng ngự đã sớm bị công phá rồi. Nếu như bảo mới vừa rồi bắt đầu còn có mấy phần lo lắng, thì hiện tại Lăng Phong đã hoàn toàn vứt bỏ hết thảy rồi, trước mắt chỉ có không ngừng tấn công những đầu cự lang cùng với đồng bạn bên cạnh.
Gϊếŧ, gϊếŧ, gϊếŧ!
Một số người chân lực gần như đến biên giới khô kiệt, đệ tử nội doanh thay phiên nhau đã ba đợt, nhưng mà Lăng Phong ngay cả một lần cũng đều không có lui ra! Hắn hiểu rõ bản thân mình là kẻ có lực công kích mạnh nhất trong mọi người, một khi chính mình lui ra mà nói, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, cho nên hắn chết sống cũng ráng mà chèo chống.
Đầu óc càng ngày càng mơ hồ, chân lực vận chuyển trong cơ thể cũng dần dần chậm chạp lại, chẳng lẽ...... chẳng lẽ thật sự không thể tiếp tục kiên trì sao?
Không, tuyệt đối không chịu thua!
Sự ngoan cố phát ra từ trong xương tủy, Lăng Phong cắn chặt răng, cưỡng chế thôi thúc lực lượng trong kinh mạch cầm trường kiếm dũng mãnh lao tới. Ầm ầm một tiếng, kiếm phí không phát ra, thiết trảo của một con cự lang không ngờ đập lên chuôi kiếm, một kẻ là chân lực tinh tu, một kẻ là man lực truyền thừa từ hồng hoang viễn cổ, song phương không hề giữ lại chút gì va chạm nhau!
Lăng Phong cảm thấy trước mắt tối sầm, một cổ lực lượng cường đại trực tiếp tiếp xúc từ cổ tay truyền đến, bùm một tiếng, hắn liền lui lại ba bước, "phụt" ra một ngụm máu tươi lớn!
- Thủ tịch!
- Mặc kệ ta, ba tổ lêи đỉиɦ!
Bị lực mạnh va chạm, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể phảng phất đều bị trọng thương, Lăng Phong cảm thấy mọi vật trong phạm vi xung quanh mắt đều trở nên mơ hồ. Cùng lúc đó, một cổ khí tức kỳ quái từ trong đan điền khí tuyền phát ra, cổ hơi thở này ôn nhuận vô cùng, lướt qua nơi nào nơi đó liền trở nên thanh mát, trực tiếp đem kinh mạch hao tổn tu bổ đầy đủ, thậm chí cơ hồ ngay cả thực lực gần như khô kiệt cũng bắt đầu nhanh chóng phục hồi lại.
Lăng Phong giật mình một cái: chẳng lẽ đây là cảnh giới "không ngừng sinh sôi"? Trong truyền thuyết, khi Chân Võ Giả tu luyện đến cảnh giới Thánh Vực, chân lực trong cơ thể sẽ không ngừng sinh sôi, không sợ tiêu hao, cho nên Thánh Vực cường giả có thể thi triển tuyệt chiêu mấy lần mà không cần phải lo lắng kế tiếp không còn chút hơi sức nào! Lúc này biến hóa phát sinh bên trong cơ thể của Lăng Phong cùng với cảnh giới trong truyền thuyết kia lại tương tự đến kinh người.
Chỉ tiếc rằng ...- Cho dù là có loại cảnh giới thần kỳ này đi nữa thì theo tình hình cho thấy trợ giúp chiến cục cũng không lớn, dù sao lực lượng công kích của Lăng Phong còn chưa đủ để tạo thành đả kích hủy diệt đối với bầy sói.
- Khu Canh Thảo tới đây!
Đệ tử nội doanh phụ trách vận chuyển Khu Canh Thảo rốt cuộc cũng chạy tới.
Khải Ân mừng rỡ:
- Nhanh, chất thành đống, chuẩn bị châm lửa!
- Khoan đã!
Trần Hàng nhảy ra ngoài:
- Ta thấy không cần quá vội, Lăng thủ tịch cùng bọn họ đối phó với Khiếu Nguyệt Thiên Lang vẫn còn rất thành thạo, ta thấy không bằng nhân cơ hội gϊếŧ chết nhiều ma thú một chút, cũng tốt, vì gia tộc tích lũy thêm một ít ma hạch!
- Biến mẹ cái thứ chó đẻ ngươi đi!
Khải Ân tức giận trừng hai mắt:
- Bộ ngươi không thấy bọn họ hiện tại thương vọng đã nghiêm trọng lắm rồi sao? Mẹ kiếp vì gia tộc tích lũy ma hạch cái gì! Châm lửa cho lão tử!
- Khải Ân!
Trần Hàng đối chọi gay gắt:
- Chú ý ngữ khí của ngươi, làm một thành viên gia tộc, ngươi đem vinh dự gia tộc bỏ nơi nào rồi?
- Đem trứng của ngươi cút ra chỗ khác!
Khải Ân chú ý thấy hễ cứ chậm trễ một chút là trên người Lăng Phong lại có thêm mấy vết thương, nhất thời nóng nảy, đối với cái thứ vinh dự gia tộc chó má hắn nói gì đó quẳng sang một bên, ngay cả một cọng tóc gáy của đại ca mình so ra nó còn kém hơn! Hắn gầm lên:
- Các ngươi châm lửa cho ta! Kẻ nào dám ngăn cản lão tử đánh chết! Cự Linh ...- Thái Nhạc!
- Kẻ nào dám châm lửa!
Trần Hàng ngăn chặn trước mặt Khu Canh Thảo, Cự Linh Lục Kinh Cức hiện lên, những bụi gai nhanh chóng điểm động, cùng Khải Ân giao kích mấy chiêu, chân lực nổ tung tóe khiến cuồng phong thét gào!
Đệ tử ngoại doanh hai mặt đối lập lẫn nhau, ở trước mặt đệ tử nội doanh bọn họ căn bản không có bất luận quyền lên tiếng gì, huống chi còn là hai kẻ được cưng chiều trong hàng ngũ đệ tử nội doanh cơ chứ? Trong lúc nhất thời, bọn họ không biết phải làm thế nào cho phải.
- Khải Ân, Trần Hàng, hai tên hỗn đản các ngươi đang làm cái gì vậy?
Trong lúc nguy cấp, Bạch Nham, Úc Vi từ trên cao giáng xuống. Khải Ân vừa thấy liền mừng rỡ, vội vàng nói:
- Huấn luyện viên, nội cốc, Khu Canh Thảo!
Thông qua vài từ ngắn ngủi, Úc Vi liền hoàn toàn minh bạch, đôi mắt đẹp của nàng vừa chuyển nói:
- Các đệ tử nghe lệnh, toàn lực đốt lửa Khu Canh!
Màu tím của Khu Canh Thảo hiện lên, khắp nơi biến đổi, một khi nhen nhóm liền phóng ra một mùi đàn hương kỳ quái. Mà hương vị này đối với ma thú phảng phất như trời sinh có tác dụng khắc chết, khói nhẹ từ từ theo miệng khe cốc dũng mãnh lao ra, động tác của những con Khiếu Nguyệt Thiên Lang đang điên cuồng đánh sâu vào trong bắt đầu trì hoãn thay đổi, cuối cùng ô ô vài tiếng liền thối lui về nội cốc.