Chương 3

Kỳ Tứ xoa xoa ấn đường, trong lòng không nhịn được mà oán thầm.

Cái cốt truyện máu chó gì thế này?

Không nói đến việc cậu không thể nào làm một tên cuồng si được.

Cho dù có thật sự cuồng si đi chăng nữa, cũng không thể nào cuồng si nữ chính được!

Thà nói cậu cuồng si nam chính còn đáng tin hơn là cuồng si nữ chính.

Không sai, Kỳ Tứ không thích phụ nữ, cậu thích là đàn ông.

"A Tứ, đầu còn đau sao? Để anh gọi bác sĩ!" Kỳ Vọng thấy em trai vẫn luôn ôm đầu, vội vàng đưa tay bấm chuông gọi y tá.

"Em không sao, không cần gọi bác sĩ." Kỳ Tứ ngăn cản động tác của Kỳ Vọng.

"Thật sự không sao chứ?" Vẻ mặt Kỳ Vọng không tin tưởng nhìn Kỳ Tứ.

Kỳ Tứ im lặng, chuyện này cậu có gì phải nói dối chứ.

Nhưng cũng không thể trách Kỳ Vọng được, nguyên chủ trước đây vì nữ phụ mà không ít lần nói dối Kỳ Vọng.

Đặc biệt là sau khi quen biết nữ phụ trong sách, nói dối gần như trở thành chuyện thường ngày.

Nghĩ đến những lời nói dối trước đây của nguyên chủ, Kỳ Tứ thở dài.

"Thật sự không sao, em chưa đến mức phải lấy sức khỏe của mình ra để nói dối."

Kỳ Vọng thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc, quả thật không giống như đang nói dối.

"Ai mà biết được? Chuyện em cố tình giả bệnh để anh đưa tài nguyên trong tay cho Lâm Vi Vi, em quên rồi sao?"

Kỳ Tứ nghe vậy, có một thoáng ngơ ngác.

Một giây sau, một đoạn ký ức hiện lên trong đầu.

Lâm Vi Vi trong miệng Kỳ Vọng chính là nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết ngược luyến này, hiện tại là tiểu hoa đang nổi tiếng trong giới giải trí.

Nhưng mà Lâm Vi Vi có thể nổi tiếng được như vậy, cũng là nhờ vào tài nguyên mà Kỳ Tứ đã đưa cho cô ta trước đây.

Trùng hợp thay, tài nguyên đó chính là thứ mà Kỳ Vọng vừa nói, Kỳ Tứ đã dùng sức khỏe của mình để ép Kỳ Vọng đưa cho Lâm Vi Vi.

Kỳ Tứ xem xong ký ức trong đầu, thiếu chút nữa không nhịn được mà lại phun ra một ngụm máu.

Mẹ kiếp, thiểu năng trí tuệ!

Nguyên chủ thật sự là có vấn đề về đầu óc sao?

Vì một người phụ nữ coi mình là lốp dự phòng và kẻ ngốc, mà lại lấy thân thể của mình ra làm con bài mặc cả, đi uy hϊếp người anh trai hết lòng yêu thương mình?

Mẹ nó!

Loại người ngu ngốc đến mức nào vậy!

Kỳ Tứ hít sâu một hơi, nhìn Kỳ Vọng nghiêm túc nói: "Anh, sau này em nhất định sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa, em thề!"

Kỳ Vọng sững sờ, nghi ngờ nhìn Kỳ Tứ, muốn tìm ra sơ hở gì đó trên mặt cậu.