Quyển 1 - Chương 6

Hai người bọn họ giống như hai đường thẳng song song, không có khả năng giao nhau.

"Không phải là tùy hứng, tính cách của cháu kiêu ngạo như thế đấy!" Tiểu Lộng ôm cánh tay anh, hất cằm.

Tư Nguyên nhìn cô bé tỉa tót câu chữ, học tư thái kiêu ngạo của người nào đó, nhịn không được bật cười.

"Được rồi, cô gái nhỏ có quyền được thất thường." Anh đầu hàng.

Anh luôn luôn không thể chịu nổi những người “phụ nữ” kiêu ngạo.

"Nhưng nếu muốn chú không đi, thì cháu phải ngoan ngoãn uống thuốc đấy." Nhiều năm như vậy, anh đã sớm quen với thói thất thường của những người phụ nữ.

Một tay anh nâng chén, tay kia đem thuốc đặt ở bên môi Tiểu Lộng, ý bảo cô bé ngoan ngoãn nuốt vào.

"Chú Lục, chú thật xảo quyệt!" Tiểu Lộng bị lừa gạt bất mãn nói.

"Lại gọi sai rồi đấy, là anh, chứ không phải chú!" Anh vỗ đầu Tiểu Lộng nhắc nhở.

Không phải anh giả bộ là mình còn trẻ, nhưng anh thật sự còn chưa già.

"Không, chú là chú!" Nhưng Tiểu Lộng lại vô cùng kiên trì với vấn đề này.

Chẳng lẽ tướng mạo của anh thật sự già như vậy sao? Khiến cho một cô bé 12 tuổi vô cùng kiên trì gọi người 28 tuổi như anh là chú? !

"Gọi chú là chú, vậy chị gái em không phải cũng gọi chú là chú sao?" Nếu Duy Đóa cũng gọi anh là chú, chắc anh sẽ hộc máu mất.

Nói đi cũng phải nói lại, thật ra anh cũng không quá để ý việc bị gọi bằng chú, nhưng nếu gọi như vậy đột nhiên anh lại trở thành bề trên của Duy Đóa.

May mà Duy Đóa cũng không thích làm ầm ĩ, bình thường nghe thấy Tiểu Lộng gọi anh là chú cũng không có phản ứng gì.

"Chị là chị, còn chú là chú, chú không hiểu à!" Tiểu Lộng không chỉ không uống thuốc, hơn nữa lại bắt đầu bực bội đạp chăn, "Dù sao chú cũng phải làm chú! Có một ngày, chú sẽ biết ơn cháu!"

Anh sẽ biết ơn cô bé ư?

Tuy nhiên trẻ con bị ốm là lớn nhất, "Được rồi, chú là chú, được chưa?" Anh đặt chiếc cốc ở một bên, sợ lại chọc Tiểu Lộng tức giận, nhẹ nhàng dém chăn lại cho Tiểu Lộng, sau đó đứng lên, thấy cô bé đã yên tĩnh, tâm tình anh cũng cảm thấy khá hơn một chút.

Tiểu Lộng nhìn không chớp mắt theo dõi động tác của anh.

"Chú Lục, sau này chắc chắn chú sẽ là một người cha tốt." Tiểu Lộng vô cùng khẳng định. Sau đó, cô bé lại đột nhiên hỏi :" Chú Lục, sau này chú sẽ có em bé phải không?"

Tư Nguyên nở nụ cười.

"Sẽ có em bé chứ, tuy em bé khó trị, nhưng có đứa con của riêng mình, thì đời người mới có thể vẹn toàn." Chỉ là vì cô bé mà anh xem mặt thất bại, mẹ của con bé còn chưa thấy đến tìm nữa.

Năm nay Tiểu Lộng đã học lớp sáu, cho nên anh sẽ dùng tư duy ngang hàng trao đổi với cô bé.

Chỉ là Tiểu Lộng nghe thấy anh nói, không hiểu sao lại lộ ra ánh mắt ủ rũ, nhưng loại ủ rũ này cũng chỉ duy trì vài giây, sau đó cô bé che giấu thật tốt rồi nở nụ cười: "Tốt quá, cháu cũng thích em bé, về sau chú Lục và chị sinh nhiều em bé cũng không sao!"

Á.

Tư Nguyên cứng đờ.

"Viên chức không thể sinh nhiều." Anh cười ha ha cho qua.

Anh và Duy Đóa làm sao có thể sinh con chứ, hai người bọn họ giống như hai đường thẳng song song, không có khả năng giao nhau! Nhưng vì sao anh lại không giải thích chứ? Anh tự hỏi bản thân.

Đáp án thật ra luôn luôn ở trong lòng, chỉ là anh không dám đối mặt mà thôi. Bởi vì một khi đối mặt, sẽ không có điểm dừng, tất cả những mâu thuẫn, đau đớn, phiền phức sẽ ập đến.

"Chú Lục, chú và chị đã quen nhau bao lâu rồi ạ?" Tiểu Lộng bày ra bộ dáng muốn cùng anh tán gẫu.

"Chính xác là gần mười năm rồi." Không cần suy nghĩ , anh có thể trả lời ngay.

"Hai người quen biết như thế nào vậy ạ?" Hôm nay Tiểu Lộng vô cùng hăng hái, không ngừng hỏi.

"Hỏi làm gì, muốn nghe chú kể chuyện xưa sao?" Anh muốn cười có lệ cho qua.

"Chú không nói, cháu sẽ không uống thuốc." Tiểu Lộng ra điều kiện với anh.

Bây giờ Tiểu Lộng vẫn còn hơi sốt, nếu không uống thuốc sợ nửa đêm sẽ lại sốt cao hơn.

Anh thở dài, "Thật ra quá trình quen biết của chú và chị cháu rất đơn giản."

Tiểu Lộng vốn bị ốm mà tinh thần có chút uể oải, giờ nhất thời bắt đầu phấn chấn.

"Năm đó, khi vừa công bố thành tích thi đại học, chú thi cũng khá, người nhà đã làm chủ giúp chú lựa chọn, không hề nghi ngờ đó là ngành luật, mà chú muốn học quản trị hoặc công nghệ thông tin."

Chí hướng của chú Lục trước kia là quản trị hoặc công nghệ thông tin ư? Tiểu Lộng tràn trề hứng thú tiếp tục nghe.

"Ngày đó, người nhà mở tiệc, chúc mừng thành tích thi của chú." Năm đó, anh chính là người có điểm số cao nhất trong kì thi đại học, khiến cho người nhà cảm thấy vô cùng vinh quang và rất có mặt mũi.

"Còn chú lại muốn đi mua một bộ quần áo, trên là áo hoa, còn phía dưới sẽ mặc quần jean, đó là kế hoạch của chú, nếu chú mặc như vậy đi tham gia bữa tiệc chúc mừng, thì chắc chắn người cha luôn làm chủ mọi chuyện của chú, người mẹ mạnh mẽ và các chị gái của chú sẽ bị chú làm cho tức chết." Anh cười nói, "Sau đó chú sẽ đứng ở trước mặt các khách khứa, mát mẻ tuyên bố, chú sẽ không học ngành luật, cuộc sống của chú là do bản thân chú làm chủ, ai cũng đừng hòng nhúng tay nửa phần."

"Chú Lục, chú cũng có thời kì nổi loạn sao?" Tiểu Lộng giống như đang được nghe chuyện cổ tích.

Trong mắt của cô bé chú Lục luôn là người ăn nói có trật tự rõ ràng, luôn lịch sự mỉm cười với người khác, chăm chỉ làm việc, không lãng phí thời gian, tôn kính hiếu thuận với bề trên, nhẫn nại che chở người thân và bạn bè, tính tình tốt bụng, cách cư xử trên các phương diện đều khiến người ta không thể bắt bẻ.

Chú Lục có nhiều ưu điểm không thể đếm nổi, nhưng cũng có một khuyết điểm trí mạng, đó là quá mềm lòng với người thân.

Chú Lục như vậy mà cũng từng có thời kỳ nổi loạn ư? Thật là khó mà tưởng tượng nổi!

"Chú cũng phải mất mười mấy năm mới trưởng thành được đó." Anh dịu dàng cười nói.

"Nói đi, sau đó chú có mua được quần áo mà mình muốn không?" Tiểu Lộng vội vã hỏi.

Tư Nguyên lắc đầu, "Không."

"Vì sao?"

"Bởi vì sau đó chú gặp chị cháu."

Chị ư?

"Mười năm trước, chị cháu còn bán quần áo trên đường Nhân dân, lúc xuống xe bus chú muốn đi đến đường Văn hóa để mua áo hippie, muốn đi đến con đường đó nhất định phải đi qua cửa hàng của chị cháu, chú cũng chỉ nhìn thoáng qua, không ngờ lúc đi qua cửa kính lại thấy chị gái cháu."

Sau đó, anh cũng không bước đi nổi nữa. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại đẩy cửa kính đi vào.

"Đã ba tháng rồi mà chị cháu vẫn chưa bán được bộ quần áo nào, ông chủ buồn bực mắng, nếu cuối tháng chị cháu còn không bán được quần áo, sẽ phải cuốn gói rời khỏi cửa hàng."

"Khi đó đã là tuần cuối cùng của tháng bảy, cách kì hạn của ông chủ đã rất gần , tuy trong lòng chị cháu rất sốt ruột, nhưng vẫn dùng tư thái nghiêm nghị, lạnh nhạt mà cứng ngắc đối với việc buôn bán."

"Tiết trời oi ả như vậy, cô ấy lại giới thiệu cho chú mặc âu phục, cô ấy nói bộ dáng chú mặc âu phục rất tuấn tú." Nhớ lại khiến anh mỉm cười, bởi vì lúc nói những lời này, Duy Đóa lúc đó không hề mỉm cười, giọng điệu càng gượng gạo giả tạo.

"Cho nên, chú thực sự mua âu phục, không mua áo hippie nữa?" Tiểu Lộng trừng lớn mắt.

A.

Tư Nguyên bất đắc dĩ gật đầu.

Lúc đó bộ âu phục kia vô cùng đắt, gần một vạn, khiến cho người học sinh như anh chân suýt nữa mềm nhũn cả ra.

Thế nhưng không biết tại sao anh lại dứt khoát rút chi phiếu ra, tiêu hết số tiền tích góp từ bé đến giờ. Đây là nhân sinh hay duyên phận chăng?

"Mặc âu phục quý giá đến bữa tiệc, vậy cuộc cách mạng của chú chắc chắn là không thành công rồi." Tiểu Lộng mơ màng, lại nổi giận thay chú Lục.

Tư Nguyên mỉm cười không nói gì, “Ừ, không có cách mạng, đời người vẫn cần rất nhiều thỏa hiệp."

"Cháu đã nghe xong chuyện xưa rồi đấy, có thể uống thuốc được chưa?" Anh hợp thời nhấc cốc nước, bởi vì rất sợ Tiểu Lộng xảo quyệt sẽ hỏi về vấn đề "thỏa hiệp" .

May là Tiểu Lộng chỉ thở dài, "Chú Lục, đây chính là điều chú bắt cháu thỏa hiệp ư? Chú thật độc ác!"

...

Đυ.ng vào một khối thịt, khiến Duy Đóa bị đau. Tệ hơn là di động của cô cũng hỏng rồi. Nhìn chằm chằm chiếc di động cũ đã vỡ thành từng mảnh, cô cảm thấy đau lòng. Tháng này cô đã phải đóng tiền đi nhờ xe, nếu lại mua thêm một chiếc di động mới nữa, kinh tế sẽ hơi bị căng.

"Không phải lỗi của tôi."Trên đỉnh đầu cô truyền đến giọng nói đàn ông lạnh như băng, nhưng rất có từ tính.

Duy Đóa ngước mắt, đập vào mắt cô là một vóc dáng cao lớn. Cô không thấy rõ tướng mạo của người đàn ông trước mắt, bởi vì râu mép khiến cho ngũ quan của hắn có vẻ rất mơ hồ, nhưng bất luận như thế nào vẫn có thể nhìn ra trên khuôn mặt kia không có một chút tươi cười nào, nghiêm túc, cương nghị giống như một bức tường không thể đổ.

Cô cũng không xin lỗi, bởi vì đó cũng không phải là lỗi của cô!

Duy Đóa im lặng, cô nhặt di động đã vỡ trên mặt đất, vội vàng đứng dậy, vượt qua người đàn ông cao lớn.

Cô phải nhanh chóng đến nhà cô Lí, không rảnh tính toán với người xa lạ. Còn thân ảnh cao lớn của "người xa lạ" kia lại cứng đờ ở phía sau cô.

Vẫn là mái tóc đen thẳng dài, luôn đoan trang chỉnh tề, cho dù vừa rồi có bị ngã chật vật, động tác đứng dậy vẫn trang nhã như thế, hếch cằm, hai tròng mắt có chút lạnh lùng cao ngạo, cùng với ngũ quan tinh xảo.

Kiều Duy Đóa.

Sau bao nhiêu năm, hắn dường như chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cô!

Hắn tập trung, hai mắt sáng ngời, ở trong ban đêm yên tĩnh lộ ra sự lạnh lẽo.

Hiện tại con người trẻ tuổi không hiểu chuyện kia không còn một chút dấu vết nào trên con người hắn.

Hắn xoay người, bước chân không nhanh không chậm đi theo thân ảnh vội vàng kia.