Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Ngang Trái

Quyển 1 - Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tôi chỉ có hai yêu cầu với đàn ông, thứ nhất có tiền, thứ hai chưa kết hôn." Điều kiện đầu tiên là cần, còn thứ hai là chính là lập trường của cô.

Tối, vô cùng tối.

Đêm tối khiến cho người ta tuyệt vọng.

Cô bị che hai mắt, cả người bị bóng đen bao phủ, bên tai chỉ có tiếng thở hổn hển của một gã thanh niên khỏe mạnh, cùng với mùi rượu lan tỏa trong mũi cô, cô liều mạng giãy dụa, nhưng tay chân đều tê dại, toàn thân không có một chút sức lực nào, cô muốn ra sức kêu cứu, nhưng cổ họng như thể nuốt phải mấy cân cát, không phát nổi ra tiếng.

Cô bị nâng lên thật cao, dưới mông là chiếc quần bông cũ nát, sau lưng là bức tường lạnh như băng, toàn bộ kho hàng tản ra mùi ẩm mốc khó ngửi cùng với…hơi thở đàn ông vô cùng mãnh liệt.

Trên người gã mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, có chút quen thuộc, cùng với mùi ẩm mốc kia tiến vào mũi của cô.Gã thanh niên thở hổn hển, mỗi một tấc da thịt đều nóng lên, tiếng kim loại rơi xuống đất, rơi trên nền xi măng, đó là tiếng hắn vội vã tháo thắt lưng ở quần jean.

Eo của cô bị siết chặt, cô chỉ có thể giống như một con thú hoảng hốt hét to, nhưng tiếng phát ra lại yếu ớt như đang rêи ɾỉ, cô định giơ cao hai tay, liều mạng đấm gã thanh niên đang chèn ép trên người mình, nhưng bộ ngực của gã càng rắn chắc và rộng hơn so với những bạn cùng trang lứa, cú đấm của cô chỉ giống như ruồi muỗi đốt gã mà thôi.

Cô liều mạng như vậy, nhưng tất cả phản kháng lại không có một chút sức lực nào.

"A...đừng, đừng... a...xin anh đừng..." Lần đầu tiên, cô không có cách nào để duy trì dáng vẻ kiêu ngạo mà cao quý, cô vô lực tuyệt vọng cầu xin.

Cô sợ, thật sự vô cùng sợ, sợ đến mức cam tâm tình nguyện vứt bỏ danh dự của bản thân.

Nhưng gã thiếu niên trên người cô vẫn im lặng, cơ thể gã vô cùng hưng phấn,

Đáp lời cô chỉ là tiếng gã cởϊ qυầи jean và qυầи ɭóŧ, đồng thời cương quyết mở rộng hai chân của cô.

"Súc…" Cô tuyệt vọng, hoảng hốt mắng chửi nhưng chỉ phát ra được chữ đầu tiên, đã bị vật nam tính của gã tiến vào cơ thể.

Trong lòng cô trống rỗng.

Đôi chân vốn tê dại kia bắt đầu run dữ dội.

Đỏ tươi như máu, nhiễm đỏ cả phần đầu vật nam tính của gã, chảy xuống bắp đùi của cô.

Từng giọt nối tiếp nhau.

Lộp độp, đại diện cho thứ quý giá và hồn nhiên nhất của một cô gái từng chút một mất đi.

Sự đau nhức như xé rách này khiến cho cô tuyệt vọng, phẫn nộ, sự đau đớn tràn ra miệng của cô, nhưng phản ứng của gã thanh niên lại giống như một con thú đói khát đã lâu, càng thêm nóng rực, khí thế càng thêm rào rạt. Gã càng hăng say, liên tục tiến sâu hơn.

Còn Duy Đóa trong cơn đau đớn, hoảng hốt có một loại ảo giác, cả người đều tê liệt giống như đã chết rồi.

Cô mới mười bốn tuổi, ngậm chìa khóa vàng từ khi sinh ra, luôn cao cao tại thượng, chưa từng biết tới mưa gió bên ngoài, thế sự như sương.

Cô không làm sai bất cứ chuyện gì, tại sao lại gặp phải sự sỉ nhục không thuộc về mình thế này cơ chứ? Sắc mặt của cô trắng bệch như tờ giấy, thể xác của cô run rẩy, cả người giống như bị điên, hoảng hốt thần chí không rõ, nước mắt của cô không tiếng động rơi xuống. Những giọt nước mắt ấy lại càng giống như cười bởi vì cô rất ít khi khóc.

Khóc là biểu thị cho sự yếu đuối, từ nhỏ đến lớn, cô đều khinh bỉ những cô gái coi nước mắt là vũ khí.

Chỉ là vì sao hiện tại nước mắt cứ như hạt châu thi nhau rớt xuống? Nhưng nước mắt của cô lại không thể biến thành vũ khí, bởi vì vật vừa thô vừa cứng kia lại tiến vào giữa hai chân của cô, sự đau đớn này khiến cả cơ thể cô đều mệt mỏi, không thể thở nổi.

Không biết qua bao lâu, cô có thể mơ hồ cảm thấy phía bên dưới gần như thay đổi hình dạng.

Cuối cùng, sau vài nước rút mạnh mẽ, để cho kɧoáı ©ảʍ lên đến đỉnh điểm, gã thanh niên kia mới chậm dần rồi ngừng lại.

Một dòng "lửa" dũng mãnh tiến vào trong cơ thể cô.

Gã thiếu niên nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi, buông cô ra, lúc trở mình, nhiệt độ nóng rực trên cơ thể gã mới giảm đi vài phần.

Trong kho hàng tản ra mùi nấm mốc, hai bên vẫn như cũ không thấy rõ mặt lẫn nhau.

Gã thở gấp dần dần mới trở lại bình thường.

"Lão đại, anh mau mở cửa đi, chúng tôi tới cứu anh!" Cửa gỗ kho hàng bị người đập mạnh.

Đêm yên tĩnh, tiếng la hét đột ngột kia khiến cho người ta hết hồn.

Gã cả kinh, đưa tay mạnh mẽ che nửa khuôn mặt cho cô, nương theo ánh trăng tiến vào cửa sổ nhỏ, hai người bọn họ thấy rõ mặt nhau.

Cả người gã cứng nhắc.

...

Tiếng nốt nhạc như thể hàng vạn con ngựa đang phi nước đại, như thể thà làm ngọc nát, chứ không làm ngói lành, phát ra từ những ngón tay của cô.

Ngón tay của cô ngừng lại, những nốt nhạc giống như gió đêm lành lạnh thổi thê lương trên đường, cô độc khóc không có tiếng động

Người đàn ông trung niên đang háo hức chờ đợi vội vã đi về phía trung tâm của sân khấu.

"Kiều Duy Đóa, cô bị thần kinh à, câu lạc bộ của chúng ta đang cần cải thiện phong cách âm nhạc du dương trữ tình, chứ không phải là loại âm thanh giống như máy bay chiến đấu thế này!" Người đàn ông trung niên gầm gừ với cô.

Ông ta đang đợi một vị khách quan trọng, không thể bởi vì cô mà thất lễ khiến đối phương không tin tưởng câu lạc bộ của ông ta!

Kiều Duy Đóa kinh ngạc. Cô như thể vừa bừng tỉnh trong thế giới của chính mình, giống như đột nhiên phát hiện giờ đã là buổi đêm, ngón tay của cô nhanh chóng cong lại, những nốt nhạc kia cũng trở nên vô cùng du dương, như thể tình nhân thì thầm bên nhau, thích hợp với hoàn cảnh yên tĩnh xung quanh.

Thực ra cô không thích hợp chơi những bản nhạc đáng sợ như vừa rồi, giáo viên dạy nhạc đã từng phê bình cô, nói cho dù cô chơi thế nào cũng không thể tạo ra được tiếng đàn du dương.

Cô không phải là một người có thiện phú với piano, kỹ thuật của cô cũng vô cùng bình thường.

Lúc trước khổ luyện nhiều năm, chỉ là vì cha mẹ muốn bồi dưỡng khí chất cao quý cho cô, hiện tại, cô càng cảm kích cha mẹ, là do bọn kiên trì, mới giúp cho cô có thêm một công việc partime mưu sinh.

"Kiều Duy Đóa, không phải cô rất cần tiền sao? Tan ca, chúng ta cùng đi ăn khuya nhé, tôi sẽ giới thiệu vài ông chủ giàu có cho cô." Ông chủ hạ giọng nói với cô, "Lần trước cục trưởng Trần kia luôn luôn hỏi tôi số điện thoại của cô đấy!"

Sở dĩ lúc trước ông chủ thuê cô là vì nhìn trúng diện mạo chứ không không phải kỹ thuật đánh đàn của cô.

Kiều Duy Đóa nói năng thận trọng, có một loại vẻ đẹp lạnh lùng, cao quý tựa như trời sinh ra đã có. Tuy rằng, bần cùng khiến cho cô giống như một bông hoa bách hợp nở sai địa điểm, quần áo cũng không gọn gàng, nhưng không có cách nào che giấu được khí chất của cô.

Nhiều người đàn ông vì khí chất của cô mà không thể rời khỏi tầm mắt.

Gần đây việc làm ăn của câu lạc bộ khá chán, lượng khách cũng ít đi, mắt của ông chủ cũng thay đổi.

"Ông chủ, xin hỏi mấy ông chủ giàu có còn cả cục trưởng Trần kia, có phải đều giống ông đã có vợ và con rồi hay không?" Mỗi lần chơi piano, sống lưng của Kiều Duy Đóa đều thẳng, cho dù cô không còn là công chúa kiêu ngạo khi xưa nữa.

"Kiều Duy Đóa, năm nay cô đã 27 tuổi rồi đấy, thừa dịp còn chưa biến thành rác rưởi, mau tìm bến tàu tốt đi, ánh mắt đừng cao, và cũng đừng nhiều yêu cầu như vậy nữa!"Ông chủ vô cùng hiểu rõ hoàn cảnh của cô, lạnh lùng nói.

Ánh mắt của cô rất cao ư?

"Tôi chỉ có hai yêu cầu với đàn ông, thứ nhất có tiền, thứ hai chưa kết hôn." Điều kiện đầu tiên là cần, còn thứ hai là chính là lập trường của cô.

"Tôi không gả cho đàn ông để làm kẻ thứ ba." Yêu cầu của cô cũng không cao về những phần khác như cái gì gầy, béo, lùn , xấu.

"Cô, sao cô lại có thể cổ hủ như vậy?" Ông chủ tức giận.

Khi ông chủ còn đang thổi râu trợn mắt cô bình tĩnh đáp lại, lạnh nhạt tiếp tục đàn.

Cô có rất nhiều công việc partime, ở câu lạc bộ này là chơi piano, là công việc tương đối cố định và tiền lương cũng đáng kể, cho nên mặc dù ông chủ thỉnh thoảng có chút khuyết điểm là thích dẫn mỗi, nhưng cô bắt buộc coi như không thấy.

"Tùy cô, là do cô dâng cơ hội vào tay người khác đấy nhé! Về sau, có đói chết cũng không liên quan đến tôi, dù sao câu lạc bộ của chúng ta cũng sắp không kinh doanh nổi nữa rồi!" Ông chủ tức giận phủi tay áo với sự không thức thời của cô.

Tiếng nhạc du dương lại vang lên nhưng dưới ánh trăng nhàn nhạt kia lại có chút sầu buồn.

Aiz, tình hình của câu lạc bộ quả thật không ổn, tương lai có lẽ lại mất đi một công việc cố định, khiến cho cả người Kiều Duy Đóa lại bắt đầu không có cảm giác an toàn...

Ở phía sau cô, có một người hình dáng cao lớn bước lên bậc thềm, bước từng bước về phía vị trí của cô.

"Hình lão đại, ngài tới rồi!" Ông chủ nhiệt tình tiến về phía trước, khoa trương lớn tiếng, "Ngài đến là coi như câu lạc bộ của chúng tôi được cứu rồi!"

Còn thân ảnh cao lớn kia lại dừng lại, phản ứng của hắn có chút lạnh lùng, "Đừng nói như thể tôi là chúa cứu thế như thế, tôi chỉ là một kẻ cho vay nặng lãi mà thôi." Những người này, lúc nào muốn cầu xin hắn đến, đều bày ra bộ dáng sốt ruột, còn khi trốn nợ, người gặp người ghét, tránh hắn như ôn dịch.

"Hình lão đại, ngài cứ nói đùa, ai chẳng biết trong thành phố Ôn này ngài là người có tài chính dư dả nhất, thế lực lớn nhất, có mặt mũi nhất, cả hai giới hắc bạch đều phải kính nể! Xin mời ngài vào bên trong rồi chúng ta sẽ nói đến chuyện vay mượn..." Một số vấn đề không thể thương lượng trước mặt nhiều người, ông chủ đi trước dẫn đường cho hắn.

Tiếng nói lạnh lùng, xa lạ như thế không phù hợp với tiếng đàn êm dịu một chút nào, Duy Đóa chuyên chú đàn, trong lúc vô ý ngước mắt thấy ông chủ liên tục quay đầu lại, nở nụ cười nhiệt tình dẫn người đàn ông kia đi vào căn phòng bí mật bên trong. Còn người đàn ông kia luôn đưa lưng về phía cô.Bóng lưng của hắn rất, có lẽ hắn phải cao đến một mét chín. Đây là ấn tượng duy nhất của cô về hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »