Quyển 1 - Chương 14

Duy Đóa có thể cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm vào mình, như thể có những mũi dao nhọn đang đâm vào lưng cô.

"Duy Đóa, quần áo của chị giản dị quá, con người đều phải dựa vào ăn mặc cả đấy! Nếu như ngay cả bản thân mình còn không chăm chút cho tốt, thì làm sao mà có thu hoạch lớn được cơ chứ. Nếu thiếu tiền thì cũng không cần phải khách sáo, có thể nói cho chúng tôi biết là được!" Nguyệt Nguyệt cười vuốt tóc, nhìn Duy Đóa mặc áo sơ mi trắng vô cùng đơn giản, kéo cánh tay cô, Nguyệt Nguyệt ra vẻ vô cùng thân thiết, "thân mật" truyền dạy kinh nghiệm.

Cô khẽ cười yếu ớt.

Cô thật sự thiếu tiền, nhưng không thiếu tiền để mua quần áo, nếu cô nói ra món nợ của mình, biết đâu có thể hù chết những “cô nàng” không biết mùi vị lo âu này.

"Tôi nói thật đấy." Nguyệt Nguyệt dựa sát vào cô, lặng lẽ nói, "Hiện tại chúng tôi đang dựa vào một người có tiền, làm trong công ty tài vụ, bọn tôi đều gọi người đó là Hình lão đại, tuy tính cách hơi lạnh lùng, nhưng rất đáng tin cậy và uy tín! Trần tiểu thư, vợ chưa cưới của anh ta cũng là một người vô cùng tốt, hiện tại những người xung quanh chúng ta có tiền mà không dùng đến đều gửi ở đó, mỗi tháng đều nhận được tiền lãi khá cao đấy! Nếu ai thiếu tiền, đều có thể đi tìm Hình lão đại giúp đỡ, giá cả của anh ta cũng rất phải chăng! Vì vậy nếu chị cần người mở lời, tôi có thể giúp chị giới thiệu."

Họ Hình ư? Chỉ là một người trùng họ mà thôi, trong chớp mắt đầu mυ"ŧ dây thần kinh của Duy Đóa cũng buộc chặt, trong dạ dày lại nhộn nhạo hết cả lên.

Không, sẽ không phải là hắn chứ…

Không! Sẽ không, chắc chắn chỉ là trùng hợp mà thôi! Họ Hình là dòng họ đứng thứ 131 ở Trung Quốc, cô cũng không cần phải căng thẳng như thế!

"Cái này không phải gọi là cho vay nặng lãi sao?" Cô khẽ hỏi.

Chỉ riêng tiền lãi ngân hàng mỗi tháng của cha mẹ đã khiến cô không thể thở nổi, cô có bị điên mới đi vay nặng lãi.

"Đừng nói khó nghe như vậy chứ, là công ty cố vấn đầu tư!" Nguyệt Nguyệt chỉnh lại lời nói của cô.

"Tôi không cần." Cô từ chối thẳng thừng.

Mặt nóng lại dán vào cái mông lạnh, Nguyệt Nguyệt phẫn nộ bỏ đi.

Tuy nhiên ánh mắt nóng bỏng kia vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Là Tống Phỉ Nhiên chăng? Duy Đóa quay người lại, quả nhiên thấy đối phương lộ ra nụ cười mê người, khi cô thu hồi tầm mắt, đột nhiên có chút phiền chán.

Vì sao cô lại có cảm giác bản thân giống như một con chuột đợi mèo đến vờn? Hơn nữa…

Ánh mắt có tính xâm lược như vậy thật sự là đến từ Tống Phỉ Nhiên ư? Trực giác mách bảo cô là không phải.

"Cục trưởng Trần đến kìa!" Bà chủ nhanh chóng chạy lên đón tiếp.

Cô không tự giác nhíu mày, bắt đầu nghĩ cách làm sao có thể trọn vẹn ra khỏi nơi này.

Đêm nay, cô không nên tới đây.

Tuy nhiên nếu còn tiếp tục ăn buffet, cô sợ chính mình không thể thở nổi nữa. Cô càng sợ bản thân sẽ nhịn không được mà hỏi Tư Nguyên... Vì sao không thể yêu cô?

"A, hôm nay Duy Đóa cũng đến à!" Nhìn thấy cô, cục trưởng Trần vô cùng vui vẻ.

Cô nhếch môi lịch sự mỉm cười.

"Cục trưởng Trần, phải vất vả lắm tôi mới mời được Duy Đóa đến đấy!" Bà chủ kể công.

"Tốt, tốt lắm! Đến là tốt rồi, nhiều người mới náo nhiệt!" Cục trưởng Trần nhịn không được càng nhìn chằm chằm vào mắt cô, sự hứng thú mờ ảo hiện lên trong mắt.

Tuy nhiên ở nơi đông người thế này, cục trưởng Trần buộc phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, quan trọng nhất là thân phận của ông ta.

Nhưng…

"Tiểu thư này tố chất không tồi, rất xinh đẹp nha!" Một người bạn khoảng bốn năm mươi tuổi ở bên cạnh cục trưởng Trần, đã muốn động tay động chân sờ mặt cô.

"Xin ngài tôn trọng một chút!" Duy Đóa lùi lại, cả người đều cảm thấy rùng mình.

Không khí nhất thời có chút khó xử.

Người đàn ông bộ dáng bốn năm mươi tuổi, ánh mắt trầm xuống, vô cùng không hài lòng.

"Lão Từ, ngươi không đổi được bản sắc phong lưu chút nào cả, đừng khiến cô nương nhà người ta sợ như thế chứ." Cục trưởng Trần vội ho một tiếng.

"Đúng vậy, Lão Từ, chúng ta có thể đùa bậy, nhưng vị tiểu thư này mắt cao hơn đỉnh đấy!" Đã sớm không quen nhìn Lão Từ động tay động chân, cô gái 9x dùng cáo mượn oai hùm, cũng nhân cơ hội trả thù một mũi tên trúng hai đích.

Cô ta khinh thường ông sao? Sắc mặt của người được gọi là Lão Từ càng khó coi hơi.

Một màn này đều rơi vào mắt những người ngồi trong góc, chỉ thấy Hình Tuế Kiến nói nhỏ vài câu với Tiểu Béo.

...

Duy Đóa có chút đứng ngồi không yên với toàn bộ quá trình này. Con người của cục trưởng Trần thoạt nhìn cũng không tệ, ngoài thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với những người trẻ tuổi, thời gian còn lại, dường như thật sự chỉ chuyên tâm chơi bóng mà thôi.

Còn Lão Từ kia, nhân phẩm thật sự không thể chịu nổi.

Lão Từ này là một thương nhân, là bạn của cục trưởng Trần. Bên cạnh Lão Từ là ba cô gái trẻ tuổi, đều lần lượt bị gọi điện đến, các cô "không có" tên, bị Lão Từ gọi là số 9, số 10, số 11, nghe nói số thứ tự này biểu thị cho số năm các cô quen ông ta.

Lão Từ ở giữa càng không ngừng gọi điện thoại, các cuộc gọi đều là tán tỉnh ve vãn, hơn nữa Lão Từ không có chút nào kiêng dè, cái gì mà TMD, toàn là những từ ngữ thô bỉ khiến cho Duy Đóa càng nghe càng kinh hãi.

Hơn nữa, càng kỳ lạ là Lão Từ ở giữa tiếp điện thoại, sau khi nghe thấy đối phương báo tên, ông ta hoang mang rối loạn đứng dậy, khác hẳn với sự ầm ĩ vừa rồi. Sau khi ở trong WC tiếp xong điện thoại trở về, hai mắt Lão Từ bắt đầu không rời khỏi mặt cô.

Ông ta nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt kia như thể đang tính toán, dự định làm gì đó, khiến cho cô vô cùng không thoải mái.

Sau đó, ông ta đột nhiên đưa ra yêu cầu mời cô chơi bowling.

"Xin lỗi, tôi không biết chơi." Duy Đóa lạnh nhạt khách sáo cự tuyệt.

Cô tính ngồi một lúc rồi sẽ lập tức đứng dậy ra về.

Có lẽ vào lúc này bọn họ đều đã ngủ rồi. Cô thực sự không muốn nhìn thấy Tư Nguyên thân mật với bạn gái của anh, càng thật sự không muốn nghe Thường Hoan lải nhải về tiếc nuối.

Đúng lúc cô đang trầm tư thì "rầm" cách đó không xa là tiếng những con ki bị đánh đổ.

Duy Đóa ngước mắt, nhìn thấy một người cao lớn, bóng lưng cao ngất, đứng ở bên cạnh đường bóng, tư thế ném bóng của hắn cực kì đúng tiêu chuẩn, ở giữa không trung tạo ra một đường vòng cung vô cùng xuất sắc.

Đó là một người có đôi mông gầy mà mạnh mẽ, cơ thể vô cùng rắn chắc. Hắn mặc một chiếc quần jeans màu xanh nhạt, ném bóng vô cùng nhẹ nhàng, đôi chân dài cường tráng mà có lực, khiến cho người ta liếc mắt một cái có thể xác định năng lực vận động của hắn vô cùng tốt.

Rầm rầm rầm, quả bóng bowling quả nhiên phi thẳng về phía những con ki.

Trong chớp mắt mười con ki đều bị đánh đổ.

Duy Đóa đột nhiên cảm thấy có chút áp lực, trái tim không hiểu sao bỗng nhiên đập thất thường.

Là cảm giác vô cùng quen thuộc, 13 năm trước, trong sân vận động của trường cũng từng có một màn tỏa sáng như vậy.

Cô đeo cặp sách, khi đi qua hành lang thật dài, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ, một chàng trai giống như thuồng luồng, đoạt lấy quả bóng màu xanh trong tay đối thủ, động tác vô cùng dứt khoát, từ trong tay hắn phóng ra một đường vòng cung vô cùng đẹp.

"Hình lão đại vạn tuế!" Trong ý thức đột nhiên phảng phất chút hoảng hốt, bước chân của cô dừng lại, nghe thấy tiếng hô của một đám nam sinh trong sân vận động.

Bởi vì trong trí nhớ có một đoạn ngắn kí ức này, nên khiến cho hô hấp của Duy Đóa có chút khó khăn.

Cô hoàn toàn không để ý mí mắt mình vẫn đang giật giật, muốn xác định rõ bóng lưng cao lớn kia.

Không, không thể nào ! Điều này chỉ là ảo giác mà thôi! Nhưng cô chưa từng gặp loại ảo giác như vậy mà. Trong mười ba năm nay, cô chưa từng có cảm giác lạnh lẽo thấm vào từng mạch máu thế này.

Những hoài nghi khó hiểu này càng khiến cho cô đứng ngồi không yên.

"Anh yêu, anh muốn tìm người chơi bóng à, em chơi cùng với anh nhé!" Cô nàng số 9 vội vàng chạy đến.

Khí chất của Duy Đóa vừa lạnh lùng lại vừa đoan trang, vừa nhìn qua đã biết cô khác biệt với bọn họ, cô nàng số 9 tương đối

tốt bụng, muốn thay cô giải vây.

Tuy nhiên…

"Kiều tiểu thư, cô thật sự tính không nể mặt ư?" Lão Từ cười lạnh, ngay cả tay của cô nàng số 9 cũng không thèm nhìn, cố ý mời cô.

Không khí lại trở nên căng thẳng.

Bà chủ đẩy cô, ý bảo cô đừng có "quá đáng", nên nhân nhượng một chút, nhưng Duy Đóa lại không có một chút động tĩnh nào.

Việc cô không muốn làm nhất trên đời này chính là nhân nhượng, bởi vì tính cách của cô vốn ăn mềm không ăn cứng (*).

(*)có thể thương lượng, đừng đe doạ nhau mà không xong việc

"Aiz, mọi người làm sao vậy?" Cục trưởng Trần chơi xong một trận bowling, trở về lại nhìn thấy một màn căng thẳng này.

Sao hôm nay Lão Từ lại hẹp hòi như vậy nhỉ?

"Tôi chỉ muốn mời Kiều tiểu thư chơi bóng, nhưng hình như cô ta đang khinh thường tôi thì phải!" Lão Từ hừ lạnh.

"Ấy, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi! Làm sao có thể chứ!" Bà chủ cố nở nụ cười.

Lão Từ này là bạn của cục trưởng Trần, thật sự đắc tội không nổi.

"Duy Đóa, đến chơi bóng đi, mọi người cùng chơi mới vui chứ!" Cục trưởng Trần nhã nhặn gọi cô.

Quan hệ của ông và Lão Từ cũng không tồi, thật sự không muốn phải chứng kiến một màn khó xử này.

Cô muốn nhìn cho rõ người đàn ông cách đó không xa rốt cuộc có phải là kẻ lưu manh hủy diệt cả cuộc đời của cô hay không.

Duy Đóa cố gắng ổn định nhịp thở, theo tiếng nói của cục trưởng Trần, làm bộ bình tĩnh đứng dậy, từng bước đi về phía đường bóng.

Người đàn ông vui vẻ chơi bóng, lấy tạm một chiếc khăn mặt lau mồ hôi trên cổ.

Từ đầu đến cuối hắn đều không quay đầu lại, Duy Đóa chậm rãi tới gần, cố gắng lắm mới nhìn thấy sườn mặt của hắn.Khuôn mặt người đàn ông đầy râu làm cho ngũ quan hắn càng có vẻ mơ hồ, nhưng trong sự mơ hồ đó, lại làm cho người ta có cảm giác run sợ quen thuộc.Tuy nhiên song song với cảm giác quen thuộc ấy, Duy Đóa lại cảm thấy thật xa lạ, bởi vì khí chất của người đàn ông này có vẻ rất cứng rắn, lạnh lùng, nghiêm túc, tựa như một con dao sắc bén.

Duy Đóa lắc đầu, tự nói với bản thân có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi.

Con người "lưu manh" kia rất hư, nhưng không lạnh lùng đến vậy. Hắn có dáng vẻ lưu manh, nhưng vẻ mặt lại như cười như không, không giống như người đàn ông trước mắt khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Cô tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô vừa mới phục hồi lại tinh thần, thì một bàn tay lại chạm vào eo của cô.

Cô hoảng sợ, đang muốn tránh đi, nhưng đã quá trễ rồi, tay kia của Lão Từ đã nắm lấy tay cô, thật ái muội vuốt nhẹ, "Đừng ngại, tôi sẽ dạy cô chơi bóng mà!" Vừa nói, vừa đưa một quả bóng bowling khá nặng vào tay cô, bàn tay háo sắc càng dán sát vào tay cô, dường như đang tốt bụng giúp đỡ cô cầm bóng.

Cục trưởng Trần và bọn họ làm sao không thấy một màn này chứ? Ánh mắt Duy Đóa quét quanh một vòng, phát hiện cục trưởng Trần không biết khi nào đã cùng Nguyệt Nguyệt và các cô gái khác đi đến đường bóng khá xa, Duy Đóa cảm thấy buồn nôn, chỉ muốn phản kháng.

Người đàn ông ở đường bóng bên cạnh, đã ném xong một lượt, hắn xoay người đến giá để bóng lấy quả bóng mới.

Trong nháy mắt khi hắn xoay người, ánh mắt của hắn và cô chạm vào nhau.

Ánh mắt hắn lạnh lùng lóe ra tia sắc lạnh, quan sát bọn họ từ trên xuống dưới, Duy Đóa kinh ngạc nhìn hắn, trong phút chốc, tất cả mạch máu như thể đều đóng băng.

Cảm giác đáng sợ quen thuộc lan tràn khắp cơ thể cô.

"Là, là, là anh…" Sắc mặt Duy Đóa tái nhợt, môi run rẩy không chút máu nào.

Ác mộng phảng phất đang tái hiện trước mắt cô.

Hắn không trả lời câu hỏi của cô, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, hắn không nói lời nào, lạnh lùng xoay người bước đi.

"Kiều tiểu thư, tôi dạy cô ném bóng nha!" Một tay Lão Từ giở trò với eo của cô, nhưng tay kia lại ra vẻ như thể đang dạy cô ném bóng.

Đường bóng tiếp tục truyền đến tiếng rầm rầm, đó là tiếng ném bóng của người đàn ông bên cạnh, tiếp tục dứt khoát chơi bóng làm đổ các con ki.

Toàn bộ l*иg ngực Duy Đóa đều phập phồng bất định.

Là hắn sao? Là hắn sao? Suy đoán này giống như một con rắn độc đang quấn lấy cổ cô, khiến cô không thể thở nổi.

Dường như thật sự là hắn! Hình Tuế Kiến!

Cô run rẩy dữ dội, bàn tay nắm thật chặt, ngón tay của cô nắm chặt lỗ bóng, thù hận sâu sắc khiến cho ý nghĩ của cô trở nên

trống rỗng trong nháy mắt, tuyệt vọng đẩy bóng về phía sau, muốn dùng bóng đập vỡ quá khứ.

"A!" Phía sau cô truyền đến tiếng hét thảm thiết.

Bóng bowling rơi xuống đất, "bộp bộp bộp" lăn đi mấy mét.

"Tôi, tôi vừa đánh ngài sao?" Duy Đóa kinh ngạc .

Bởi vì Lão Từ ôm đũng quần thống khổ kêu gào.

"Mẹ nó, cô ném cái gì đấy!" Có mắt hay không?

"Tôi, tôi không cố ý…" Vừa rồi cô chỉ muốn lấy bóng ném chết người đàn ông ở đường bóng bên cạnh...

"Người đàn bà thối tha, cô cố ý phải không !" Lão Từ ôm đũng quần rống giận.

Nghe thấy tiếng rống giận dữ và tiếng tranh chấp, một số khách xung quanh, cùng với cục trưởng Trần và bà chủ đều vội vàng vây lại.

Chuyện này khiến cho bầu không khí trong câu lạc bộ vô cùng âm ĩ.

Rầm, lại là một đường bóng đẹp mắt đánh đổ tất cả các con ki.

Điều khác biệt với sự ồn ào xung quanh, đó là người đàn ông bên cạnh dường như không bị một chút tác động nào, ném bóng, thành công đánh đổ những con ki!