Mấy ngày nay, Hình Tuế Kiến đều đi theo Kiều Duy Đóa.
Sở dĩ hắn phải mang "bộ dạng khả nghi" là bởi vì hắn chỉ muốn biết đóa hoa bách hợp kiêu ngạo này hiện tại sống như thế nào?
Sau đó, hắn thấy…
Cô "bán quần áo", thật sự gian khổ bán quần áo.
Hoa bách hợp không phải luôn luôn kiêu ngạo cao cao tại thượng sao? Trong cửa hàng là một Kiều Duy Đóa vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong cửa hàng khách không ngừng lui tới, trên môi cô luôn mỉm cười, cố gắng cư xử lễ phép, nhưng ở trong mắt hắn lại quái dị không thể nói lên lời.
Chẳng lẽ, cuộc sống đã thay đổi hắn, cũng đồng thời thay đổi cô ư? Trong cửa hàng, có người khách giọng nói hung dữ, đang xung đột với một nhân viên bán hàng, không khí có chút tệ, chỉ thấy cô đi qua, dùng thời gian vài phút, cô đã hiểu rõ được một chút tình huống.
Xuyên qua cửa kính, cô hơi hơi nghiêng đầu, khóe miệng khẽ cong lên, dường như đang cẩn thận suy xét.
Tiếp đó, mắt Hình Tuế Kiến híp lại, bởi vì hắn lại có thể nhìn thấy Kiều Duy Đóa "quỳ" xuống.
Cô quỳ gối trên mặt đất, cúi đầu tự mình thay giày đi mưa cho khách, sau khi thử xong, cô ngửa đầu lễ phép cung kính hỏi.
Hình Tuế Kiến nhíu mày.
Kiều Duy Đóa mà hắn biết giống như một con khổng tước kiêu ngạo, muốn chính là muốn, không cần chính là không cần, còn như bây giờ, dường như cô đã bị cuộc sống ma sát hết những góc cạnh sắc nhọn.
Biết cô sống không tốt, hắn cũng yên tâm , nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại có một tầng bụi, từ lúc gặp lại đến bây giờ, hắn vẫn không có cách nào bỏ qua được.
"Lão đại, rốt cuộc anh đang nhìn cái gì thế?" Tiểu Béo ngồi ở ghế lái phụ, khó hiểu hỏi.
Từ lúc xe dừng lại đến bây giờ, vẫn đứng im tại chỗ nửa tiếng không hề chuyển động.
Gần đây lão đại thật sự có chút quái.
Hình Tuế Kiến dùng ánh mắt ý bảo cậu ta đừng làm ầm ĩ.
"Chúc quý khách thượng lộ bình an, hoan nghênh quý khách lần sau lại đến cửa hàng." Kiều Duy Đóa tiễn khách hàng ra cửa.
"Thái độ phục vụ phải như cô quản lý này chứ, mấy cô kia không chuyên nghiệp chút nào cả! Tôi thừa nhận chân tôi thối, nhưng các người muốn bán giày thì phải chịu khó phục vụ khách chứ!" Người khách kia được tiện nghi còn khoe mã.
"Là quản lý tôi thay mặt xin lỗi ngài về sơ suất của nhân viên, vì đã khiến ngài không hài lòng." Khuôn mặt cô nhợt nhạt.
"Kiều Duy Đóa!" Thấy ánh mắt của lão đại đang nhìn về phía đó, Tiểu Béo nhận ra khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không thay đổi, mặc trang phục màu đen đứng ngoài cửa hàng, nhất thời sợ hãi kêu lên.
"Đừng kêu!" Hình Tuế Kiến muốn ngăn lại cũng đã quá muộn.
May là bọn họ đang ngồi ở trên xe, không gian đóng kin nên âm thanh cũng không thể truyền đi quá xa.
"Lão đại, anh đã gặp Kiều Duy Đóa rồi sao?" Tiểu Béo trợn tròn mắt.
"Ừ, có một lần." Hắn không cần giấu diếm điều gì với Tiểu Béo.
"Cô ta có nhận ra anh không? Cô ta có biểu cảm gì? Anh có làm gì cô ta không?" Tiểu Béo vội vàng hỏi.
Tiểu Béo hắn làm sao có thể bỏ lỡ trường hợp sao hỏa va vào trái đất thế này được?
"Không." Hắn đơn giản đáp lại.
Cô không nhận ra hắn, hắn cũng không làm gì cô.
"Lão đại, vậy tiếp theo anh sẽ chuẩn bị làm gì?" Tiểu Béo toàn thân máu sôi trào, mong chờ không ngừng hỏi.
Trong mắt của Tiểu Béo chứa đầy thù hận, trong ba năm hắn không chỉ từng một lần đề cập, nếu lão đại đã ra tù, nhất định phải chỉnh chết Kiều Duy Đóa năm đó đã vu oán giá họa cho lão đại.
"Quan sát trước đã." Thần sắc hắn bình thản.
Hắn không muốn dính dáng một chút nào đến Kiều Duy Đóa, nhưng đã gặp lại thì lảng tránh không phải là tác phong của hắn.
"Lão đại, cô ta nhìn qua đây kìa!" Tiểu Béo nhất thời hoảng hốt.
Nhưng ánh mắt của Kiều Duy Đóa cũng chỉ nhìn xung quanh.
Vừa rồi...hình như có người gọi tên của cô thì phải? Thần kinh của cô rất nhạy cảm, nhưng không dám khẳng định có phải ảo giác hay không.
"Lão, lão đại, có phải cô, cô ta đang nhìn chúng ta hay không?" Lưng Tiểu Béo đã đổ mồ hôi lạnh.
Trái tim của hắn cũng căng như dây đàn khi đề cập đến chuyện này. Bởi vì cô đang đi về phía của bọn họ. Không phải là hắn sợ cô, nhưng ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cả người cũng căng thẳng. Còn Tiểu Béo đã bước vào trạng thái tác chiến, đang ở trong đầu tưởng tưởng một trăm tình cảnh lên mặt dạy đời. Nhưng cô lại đi qua xe của bọn hắn, nhìn không chớp mắt. Bước chân của cô dừng ở phía sau đuôi xe của bọn họ.
"Thường Hoan, sao cậu lại tới đây?" Cô kỳ quái hỏi.
Lúc này, sao Thường Hoan lại không ở nhà, mà đến cửa hàng tìm cô làm gì chứ?
“Vừa rồi tớ nhìn thấy Tư Nguyên về nhà, còn dẫn theo bên cạnh một cô gái không tồi, anh ấy giới thiệu với tớ là bạn gái của anh ấy!" Thường Hoan vô cùng vội vàng, "Hai người bọn họ hình như đã qua lại được một thời gian rồi!"
"Vì nói những lời này mà cậu cố ý chạy đến đây sao?" Cô gượng cười.
"Sao cậu vẫn còn cười được như thế vậy, Tư Nguyên bị người ta cướp mất rồi đấy!" Thường Hoan không thể hiểu nổi sao cô lại thoải mái như thế.
Rõ ràng Thường Hoan đã vô cùng xác định, cảm giác của cô không thể nào sai được, hai người kia rõ ràng thích nhau mà.
"Anh ấy gửi tin nhắn cho tớ, mời chúng ta tối mai ăn cơm, chính thức giới thiệu bạn gái của anh ấy cho chúng ta làm quen." Duy Đóa vẫn duy trì nụ cười gượng gạo.
Cô tự nói với chính mình, kết quả như thế này là tốt nhất, cô không thể sốt ruột, không thể khổ sở, không thể... tiếc nuối. Có rất nhiều thứ không thể, bởi vì bọn họ chỉ là bạn tốt mà thôi.
"Cậu đã sớm biết rồi à?" Vẻ mặt Thường Hoan nặng nề.
“Ừ." Cô khẽ đáp.
Thường Hoan lại hỏi tiếp, "Hai người thật sự không có một chút khả năng nào sao?"
Duy Đóa lắc đầu.
Cô và Tư Nguyên, đều là những người bình tĩnh và thực tế.
"Tớ cũng nên nghiêm túc tìm bạn trai thôi, nếu không khi già hơn nữa, đừng nói tìm người có tiền, thậm chí người không có tiền cũng chả thèm tớ nữa ấy chứ." Cô nở nụ cười hài hước hiếm hoi.
Nhưng Thường Hoan cười không nổi.
"Có đối tượng tốt, nhớ phải giới thiệu cho tớ đấy." Cô khẽ nở nụ cười, tiếng cười dịu dàng, "Cậu hiểu mà yêu cầu của tớ rất cao nhưng cũng rất thấp."
"Ừ, yên tâm đi." Thường Hoan thở dài, "Cho dù cậu có bất cứ quyết định gì, tớ cũng sẽ ủng hộ cậu."
"Cám ơn." Cảm giác có bạn bè thật tốt.
"Không cần cảm ơn."
"Cậu mau trở về đi, tối nay phải mười giờ tớ mới tan ca cơ!" Cô thúc giục.
Thường Hoan gật đầu, khi cô ấy chuẩn bị mở cửa xe lại đột nhiên nói, "Duy Đóa, cậu có biết vì sao tớ nói không cần cảm ơn không?"
Cô đang định bước đi, nhanh chóng trở lại vị trí làm việc, nghe thấy lời nói của bạn cùng phòng, nghi hoặc quay đầu.
"Không cần phải nói cảm ơn, là bởi vì tớ biết trong lòng cậu cũng không dễ chịu gì." Nói xong, Thường Hoan cũng không quay đầu lại mà ngồi thẳng vào xe luôn.
Duy Đóa cứng đờ tại chỗ.
Bộ dáng của cô thoạt nhìn rất có cảm giác sa sút sao? Rõ ràng cô đã che giấu rất khá rồi mà.
Ánh mắt của cô mờ mịt, nhìn chằm chằm chiếc Honda Fit (*)càng lúc càng xa đến khi nó chỉ còn là một chấm đen, mà vẫn ngẩn người.
(*)
"Oanh" tiếng xe khởi động, chiếc xe việt dã phía sau cô cũng từ từ khởi động rời đi.
"Lão đại, vừa rồi cô ta không nhận ra chúng ta à?" Tiểu Béo không thể tin được bọn họ lại may mắn như vậy.
"Ừ." Hắn vừa nắm tay lái vừa lãnh đạm đáp lại.
Ngay cả hắn cũng không thể tin bản thân lại may mắn đến thế, hơn nữa, loại vận may này không chỉ đến một lần.
Hắn thường lái xe theo dõi cô, nhưng tính cảnh giác của cô không cao, hắn theo dõi cô đi siêu thị, kết quả suýt chút nữa thì bị em gái cô phát hiện, hắn theo dõi cô trên một chiếc xe bus, chỉ ngồi ở sau cô mấy vị trí, nhưng cô lại không hề chú ý tới hắn.
Hắn biết cô làm ở cửa hàng bán quần áo, một tuần năm ca thay đổi luân phiên, nghỉ một ngày.
Hắn biết mỗi tuần sẽ có ba buổi tối cô đánh đàn ở câu lạc bộ đánh đàn, hai buổi tối dạy yoga, sau đó, mỗi tuần cô sẽ làm tổng vệ sinh nhà cửa một lần, vào cái ngày được nghỉ ngơi kia, cô sẽ tranh thủ tìm công việc thời vụ, nếu không may không tìm được việc, cô sẽ đến chỗ người em gái kia .
Đây là kết quả mà hắn thu được trong một tháng quan sát cuộc sống của cô.
Cuộc sống của cô tầm thường đến mức khiến cho người ta cảm thấy nhàm chán.
Bởi vì …
Mặt hắn không biểu cảm nhìn dáng vẻ hào sảng của chính mình được phản chiếu trong kính cửa xe.
Để râu quai nón, là vì muốn các cô gái kính nhi viễn chi (*)với hắn, dù sao, ai mà sinh ra nổi hứng thú với một người đàn ông ngay cả dung mạo cũng không nhìn rõ chứ? Nhưng hắn phát hiện hiện tại bản thân mơ hồ có chút cảm giác mất mát.
(*) Thành ngữ "kính nhi viễn chi" thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó (wiki)
Không bị cô nhận ra, TMD (*)thực khiến hắn không có cảm giác thành tựu chút nào.
(*) TMD: Một câu chửi bên TQ, chắc nhiều người cũng biết ý nghĩa nên bạn không giải thích nữa :)
...
Bên đường Duy Đóa đột nhiên phát hiện không ngờ bản thân lại đứng ngẩn người ở một chỗ lâu như thế, cô nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, cẩn thận tỉ mỉ sửa sang lại trang phục, cố gắng phấn chấn tinh thần, hít thở thật sâu, sau đó quay về cửa hàng.
Nhưng cô lại không chú ý tới ở phía xa có hai ánh mắt không ngừng nhìn về phía mình.