Chương 90

Ngày Lương Cửu và Giai Kỳ nhập học tiểu học, vừa đúng dịp đại thọ 50 tuổi của Cố Trì Tây. Hai tiểu bảo bối vô cùng cao hứng mặc đồng phục học sinh, diện bộ vest màu xanh sẫm, áo sơmi trắng, cổ áo sạch chỉnh tề. Tùng San cảm thấy dễ thương còn cố ý làm cho Lương Cửu một cái caravat sọc caro màu đỏ sẫm, còn Giai Kỳ đeo một cái nơ con bướm màu hồng thật đáng yêu .

Hai đứa trẻ cứ tíu tít mãi trước khi ra cửa, Giai Kỳ còn mang nhầm giày của anh trai nữa.

Cố Trì Tây cũng mặc một thân tây trang chỉnh tề, mỉm cười ngồi ở bên, nhìn đôi con trai con gái của mình, còn có bà xã giúp đứa nhỏ mang giày, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác nói không nên lời.

Chắc là cảm động đi .

Hoặc là, biết ơn. Hóa ra hắn cũng có ngày như vậy, có gia đình, có người phụ nữ mình thương nhất ở bên cạnh, có những đứa con đáng yêu của mình .

Đây là hạnh phúc hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Cố Trì Tây từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã không có mẹ. Làm một người cha đơn thân, Cố Lôi đối với con trai của mình giáo dục cực kỳ nghiêm khắc, nhưng vẫn có sự quan tâm chu đáo cho đến khi hắn trưởng thành. Chỉ là ông dù sao cũng là nam giới, hơn nữa còn là một người đàn ông có sự nghiệp, ở bên ngoài phấn đấu vượt qua sóng to gió lớn, về nhà làm sao có thể còn có đầy đủ tinh lực chăm sóc con nhỏ chứ.

Cố Trì Tây chưa từng hỏi qua Cố Lôi, mẹ đâu rồi. Hắn hiểu chuyện từ rất sớm, tính tình ôn hòa, đối với phụ nữ lại phảng phất lãnh đạm tựa như từ lúc sinh ra đã có.

Lúc học tiểu học có giáo rất quan tâm đến hắn , vào tháng 3 của năm đó trời mưa vài trận, quần áo mấy lần ướt đẫm hắn cũng mặc kệ. Cô giáo kia nhìn Cố Trì Tây nho mặc bộ quần áo ướt sũng đến lớp, đau lòng không nhịn được, sau khi tan lớp liền gọi cậu bé đến văn phòng bảo cậu cởϊ qυầи áo ra để cô giúp hong khô rồi mặc vào, cậu lại kiên quyết không chịu. Cuối cùng cố chấp chạy ra khỏi văn phòng giáo viên, một mình ngồi trên sân thể dục khóc.

Không ai biết vì sao cậu bé lại khóc, thậm chí ngay cả chính cậu còn không rõ.

Trung học có đoạn thời gian, hầu như mỗi ngày hắn đều nhận được thư tình, nhưng hắn chưa từng mở ra xem một lá nào. Hắn không nói với người khác, thật ra hắn đặc biệt chán ghét ánh mắt của những nữ sinh khi đưa thư tình nhìn mình.

Những lời tương tự như vậy, vài năm sau Uông Tiểu Kinh cũng từng nói với hắn . Khi đó tóc của Uông Tiểu Kinh rất dài, đen óng mượt mà, cô rất hay tết tóc, mặc đồng phục học sinh màu xanh, kích cỡ hơi quá khổ, tuy rộng rãi thoải mái nhưng cũng che giấu được nét đẹp của cô. Cô nàng cao ngạo nói với Cố Trì Tây, tôi chán ghét nhất là nam sinh nào chủ động theo đuổi mình, bởi vì bọn họ theo đuổi tôi đều có mục đích, rất dối trá.

Hắn không nói gì thêm, chỉ ôn hòa cười cười.

Không biết từ lúc nào bắt đầu, hắn có thói quen dùng nụ cười ôn hòa để che giấu nội tâm chân thực của mình. Như vậy rất tốt, hóa tức giận thành hòa bình, mọi chuyện đều vui vẻ.

Lão Thẩm nói , thằng nhóc Cố Trì Tây cậu chính là tên nham hiểm, ai nếu như bị vẻ mặt ôn hòa bề ngoài của cậu đánh lừa, khẳng định sẽ chịu không nổi.

Trên thương trường thì ngươi lừa ta gạt, trong tình trường vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tất cả đều là Cố Trì Tây trời sinh có bản lãnh tự lĩnh hội. Hai thứ này đối với hắn mà nói, vừa là chuyện thường như cơm bữa vừa là chuyện chẳng quan trọng, nhưng cái nào cũng không phải là thứ mà hắn muốn.

Dùng một câu để khái quát, đó là hắn chẳng quan tâm.

Lúc trước chuyện hắn để ý nhất đó là trả thù cho cha, sau đó hắn đã làm được. Sau này hắn lại muốn kiếm chút tiền, sau đó cũng kiếm được. Sau nữa, cái gì cũng không muốn.

Mạnh Tích Minh vẫn khuyên hắn nên nghĩ tới sở thích của mình, nhưng cái gì hắn cũng có hứng thú. nghiệp thành công lớn như vậy, nhưng muốn nổi hắn từ trước đến nay không chịu nhận lời mời phỏng vấn của bất cứ bên truyền thông nào, càng cự tuyệt bất cứ hình thức nào công khai đời tư trước công chúng. Bởi vì chán ghét mọi người, càng chán ghét bị mọi người để ý.

Sinh hoạt của hăns vẫn luôn theo quy luật, ăn uống cũng rất lành mạnh, không có sở thích không tốt nào, cũng chỉ có những lúc cần giải quyết mới tới tìm người phụ nữ mình bao nuôi.

Hắn vẫn cho là, mình vẫn cứ tiếp tục như vậy, cho đến khi già rồi chết đi .

Lần đầu tiên bao nuôi phụ nữ, hắn thậm chí quên tên của cô ta. Khi đó vừa kết hôn với Uông Tiểu Kinh, bị lão Tần giáo huấn một trận nói hắn đã đưa ra một quyết định sai lầm. Lão Thẩm cũng vô cùng bất bình thay hắn , vì chuyện này, khi đó lão Thẩm vẫn là nôth 'con sói về đêm' liền giúp hắn tìm một cô nàng xinh đẹp. Cô nàng rất ngoan, nói gì nghe đó, kỹ thuật cũng hạng nhất, hắn ngủ một lần cảm thấy cũng được, liền bao dưỡng cô ta, như nuôi một sủng vật.

Sau này người phụ nữ kia được bao dưỡng lâu, cũng chẳng phải dạng ngoan hiền gì, cả ngày cãi nhau buộc hắn ly hôn, hắn mới ý thức tới chút tâm tư này của phụ nữ. Vì thế từ người thứ hai trở , trước khi bắt đầu phải đồng ý điều kiện của hắn , bởi vì hắn sợ phiền toái.

Sau đó chính là một người nối tiếp một người. Căn bản không cần hắn bỏ công đi tìm, luôn có người đưa tới cửa cho hắn. Hắn cũng không phải tất cả đều thu nhận, tiêu chuẩn chọn lựa chỉ có một điều, im lặng thành thật, không làm ầm ĩ là đủ rồi. Điểm này lại trái ngược với khẩu vị của lão Thẩm, lão Thẩm luôn thích loại phụ nữ sôi nổi, líu ríu, không an phận, thú vị.

Lần đầu tiên hắn chủ động muốn bao nuôi phụ nữ chính là chị Vân. Khi đó khắp nơi đều truyền nhau câu , là đàn ông mà không động tâm với chị Vân chính là gay. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng cũng kinh ngạc chấn động, như trông thấy tác phẩm nghệ thuật thượng đẳng, hắn cảm thấy hắn có năng lực, cũng có thể làm người mua được cô nàng.

Nhưng chị Vân lại cự tuyệt hắn .

Điều này làm cho hắn trong khoảng thời gian khá dài đều không hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Lão Sở rất khẩn trương, lo lắng hắn sẽ tranh đoạt chị Vân với hắn , hai lần ba lượt thử, cẩn thận đề phòng hắn sẽ vụиɠ ŧяộʍ giở trò, lại ngoài ý muốn lại thấy được bức ảnh của Tùng San trong di động của hắn .

Lão Sở lúc ấy liền cười, chỉ vào Cố Trì Tây mắng hắn là gã biếи ŧɦái.

"Ác thật , đứa bé đáng thế kia cậu cũng xuống tay được!" Lão Sở trêu ghẹo nói .

Khi đó Cố Trì Tây sửng sốt rất lâu, tấm hình kia hắn vẫn lưu trong di động, mặc dù thay đổi điện thoại cũng vẫn giữ nguyên dữ liệu, sớm đã thành thói quen. Cũng rất ít khi hắn thực sự mở ra xem. Kỳ thật không cần xem, khuôn mặt tươi cười tràn đầy tuổi trẻ kia sớm khắc sâu trong đầu hắn. Muốn quên cũng không thể quên được.

Hóa ra là có chuyện như vậy?

Sau này chuyện đó luôn bị lão Sở lấy ra trêu chọc, lão Sở theo Cố Trì Tây lăn lộn nhiều năm như vậy, vất vả mới nắm được một cơ hội có thể chê cười hắn, quả thực chỉ hận không thể ngày ngày lấy ra làm trò vui.

Mà mỗi một lần lão Sở nhắc tới hắn cũng đều cười trừ cho qua. Chỉ xem như đùa cợt mà thôi. Mãi đến hắn khi gặp lại Tùng San,cô ấy đã trở thành một thiếu nữ dịu dàng, xinh đẹp chói mắt, như mặt trời bé con, ràng rực rỡ tới mức chói mắt, nhưng hắn vẫn không dời được tầm mắt mình.

Buổi lễ khai giảng còn chưa kết thúc,hắn đã bỏ trước đến thẳng cuộc họp trong khách sạn lớn, đường vẫn còn hoảng thần, trước mắt luôn xuất bộ dáng của Tùng San. Đến đại sảnh khách sạn, quản lý tiến tới chào hỏi , ba lần 'Xin chào Cố tổng',hắn mới hồi phục lại tinh thần buông lỏng bàn tay vẫn nắm chặt. Người chung quanh cũng đều có mắt, Cố tổng đã bao lâu rồi không thất thố vì một người phụ nữ như vậy. Vì thế cái gì cũng cần , liền ngoan ngoãn dâng người lên giường hắn.

Hắn cũng cảm thấy có phải bản thân không giống mọi lần, vì khôi phục bình thường, liền ngủ với Tô Hồng, sau đó bao nuôi ta. Trong thời gian này thái độ của Tô Hồng đối với hắn từ phẫn nộ chỉ trích, đến ủy khuất cầu toàn, rồi đến đảo khách thành chủ đưa ra điều kiện, đều có chút hứng thú, chỉ là xem cô ta ầm ĩ, sau đó kết thúc mọi chuyện.

Đoạn thời gian sau đó, hắn thường xuyên một mình lái xe tới trường học, cũng có mục đích gì đặc biệt, nhưng lại dọa sợ lãnh đạo trường học, hai lần ba lượt chạy tới tiếp hắn , cho rằng hắn là tới thị sát công trình do mình bỏ tiền trùng tu. Sau này hắn ngại phiền toái, bèn không tới nữa.

Trong sân trường chỉ lần bắt gặp Tùng San và Chu Trường An với nhau, hai người trẻ tuổi tay nắm tay, dạo bước con đường rợp bóng cây, hoạt bát như chú chim sẻ , nhảy chân sáo líu lo, chàng trai sợ cô ngã sấp xuống, ngừng lôi kéo tay cô.

Một khung cảnh tốt đẹp.

Khi đó cảm thấy cô như một thiên sứ, nên là như vậy, mà hắn , chỉ cần yên lặng đóng vai quần chúng là đủ rồi.

Khi nghe Cố Lâm Lâm gọi điện thoại về xin muốn mời bạn học tổ chức tiệc sinh nhật, hắn do dự chút nhưng vẫn đáp ứng. Khi đó hắn đang đứng trong thang máy, dáng vẻ dường như mong đợi cái gì đó, có lẽ, cô có thể nhận ra mình. Coi như cô không nhớ rõ hắn là người hiến máu kia, thì cô cũng nên nhớ rõ hắn là người quyên tiền để cho bọn họ xây lại trường học.

Nhưng cô bé con lại ngây thơ mở to mắt hỏi hắn , "Ngài cũng tới tham dự sinh nhật của Cố Lâm Lâm ư?"

Hắn có chút thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười , " Cô chính là Tùng San phải không ? Bạn cùng phòng của Lâm Lâm?"

Tùng San, Tùng San.

Hắn cuối cùng cũng có cơ hội gọi tên cô .

Sau khi tự giới thiệu về nhau, không có gì bất ngờ xảy ra, cô bé con khϊếp sợ thôi, thái độ lễ phép, hoàn toàn xem hắn như một trưởng bối.

Cứ như vậy . Vốn hắn không nên chờ mong cái gì. Giây phút vừa đặt chân vào cửa, hắn liền suy nghĩ chỉ nói vài câu rồi rời đi . Lại không ngờ bắt gặp một trò khôi hài. Cô bé con giận dữ bỏ , cũng bắt theo tâm của hắn đi mất. Hắn ở trong hành lang tìm nửa ngày, cuối cùng ở cuối cầu thang tìm thấy Tùng San ngồi dưới đất, khuôn mặt ngây ra nhưng vẫn cố nở nụ cười.

Nói một vài câu hắn có thể cảm giác được vết thương trong lòng cô , nhìn bộ dáng tổn thương còn cố tỏ ra kiên cường của cô tâm hắn càng thêm ngứa ngáy. Những câu trước hắn còn giả vờ làm trưởng bối đứng đắn quan tâm tiểu bối, ngay sau đó hắn căn bản liền không chịu nổi. Hóa ra cô là một cô bé thích nói , còn thích cậy mạnh, không dạy dỗ cô chút làm sao được chứ.

Hắn vốn chỉ muốn hù dọa cô chút xíu thôi, lại không cẩn thận thật sự hôn cô , sau đó thì không khắc chế được nữa.

Lúc nụ hôn kết thúc, toàn bộ cảm giác tội lỗi của hắn đều thăng cấp đến trình độ mới, hắn muốn giữ lấy cô .

Nếu thằng nhóc kia không cho cô một tình yêu trọn vẹn, thì hãy để hắn cho cô.

Đối với thiếu nữ mấy hiểu biết về tình yêu , so với việc yêu người khác, thường thích cảm giác được người khác yêu hơn. Mà loại cảm giác khi được yêu , kỳ thật rất dễ tạo nên. Hắn dẫn cô đi mua quần áo, tham gia các bữa tiệc, hoàn thành giấc từ lọ lem biến thành nàng công chúa của cô , còn mình thì tham lam thỏa thích hưởng thụ từng biểu cảm dù là nhỏ nhất của cô , xem càng nhiều, muốn cũng càng nhiều.

Cô cảm thán trước vẻ đẹp của cảnh sắc mặt trời mọc đỉnh trên Lạc Hà, hắn cũng bị lây nhiễm bởi nụ cười tỏa nắng khuôn mặt cô . Đây mới là cô , giống như ánh dương mới nhú, tươi đẹp, chói mắt.

Căn bản hắn khắc chế không được, rõ ràng hắn là một người lãnh đạm như vậy. Lại như người nghiện thuốc phiện phải phụ thuộc tất cả vào nó, hắn đối với Tùng San, lần đầu tiên hắn biết cái gì gọi là không thỏa mãn.

Hắn cho rằng hắn có thể đối với cô như những người phụ nữ khác, nuôi dưỡng trong căn phòng xinh đẹp tráng lệ, cô lại thẳng thắn cự tuyệt .

Cô nói, "Ba mẹ tôi an phận thủ thường hơn nửa đời người, luôn lấy đứa con là tôi làm niềm kiêu hãnh." Hắn khoing nói gì, chỉ có thể vỗ vỗ đầu của cô nói , San San là một cô gái tốt.

Hắn cho rằng hắn có thể như đối với chị Vân,không ngần ngại chút nào buông tay, nhưng chỉ qua vài ngày hắn liền biết bản thân không bỏ xuống được. Hắn nhìn Cố Lâm Lâm khóc lóc om sòm trước mặt cô , lần đầu tiên tức giận với Cố Lâm Lâm.

Bởi vì cô , hắn mới biết được hóa ra du͙© vọиɠ chiếm hữu của mình lại mãnh liệt như thế. E rằng chỉ là nhìn cô ngồi đối diện mỉm cười với người đàn ông khác, hắn đều không thể chịu đựng được.

Rõ ràng là một người rất lý trí, nhưng vì cô , hắn một lần lại một lần đánh mất lý trí của mình.

Cô càng muốn trốn, hắn lại càng muốn truy, như một cuộc đọ sức. Hắn chưa bao giờ thua, mà cô cũng tương tự, vô cùng cố chấp. Sau đó lưỡng bại câu thương.

Hắn kỳ thực nghĩ tới, nếu không phải là bởi vì ba cô gặp chuyện không may, chắc có lẽ cả đời này cô cũng không hề muốn xuất trước mặt hắn . Nhưng hắn ngại, chỉ cần cô có thể tới tìm hắn , cho dù là chuyện khó tới đâu hắn cũng giúp cô giải quyết.

Mãi đến khi Tùng San khóc nói với hắn , "Cố Trì Tây, tôi chưa bao giờ chán ghét bản thân mình như lúc này."

Hắn mới bắt đầu nghĩ lại,hắn làm như vậy có đúng hay không ? Yêu sâu sắc như vậy, vừa cố chấp lại điên cuồng, mang đến cho cô đều là sự không vui. Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời, bởi vì hắn dây dưa, đã biến cô thành người chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt như một con rối. Tất cả đều là sai lầm.

Cũng chính từ khoảnh khắc đó, hắn rốt cuộc mới hiểu , cô không phải không yêu hắn ,cô chỉ là không dám. Bởi vì hắn luôn không để ý đến điều đó, quan niệm về hôn nhân, ước thúc của đạo đức, tất cả đều là lý tưởng cuộc sống của cô . Mà hắn có thể cho cô , cũng chỉ có tiền mà thôi.

Lão Thẩm nói , "San San nhà người ta là một bé nghiêm chỉnh, cậu sao có thể xem cô ấy như những người phụ nữ kia cơ chứ."

Lão Sở thì trực tiếp hơn, "Cậu đây phải là cường thủ hào đoạt, cưỡng bức con nhà lành sao?"

Nhưng hắn chỉ muốn giữ cô bên cạnh,yêu cô sủng cô mà thôi. Hắn vì cô ly hôn, vốn tưởng rằng như vậy có thể làm cho cô an tâm, lại nghĩ tới càng dọa cô sợ hơn.

Cô nói, "Chú có nghĩ tới hay không, rốt cuộc tôi có thể chịu đựng nổi tình của chú hay không?"

Một câu nói liền triệt để dồn hắn đến vách núi, trừ bỏ dứt khoát tung người nhảy xuống, hắn không có lựa chọn nào khác. Hắn cho cô biết, chỉ cần cô mở miệng,hắn liền không hề xuất trước mặt cô nữa. Sau đó nhìn cô đi vào trong nhà, một mình hắn đứng dưới tàng cây, châm điếu thuốc.

Hắn không dám nghĩ tới khoảng thời gian đó làm sao bản thân hắn vượt qua được. Rõ ràng là người phụ nữ này không nên xuất trong sinh mệnh của hắn , một khi xuất hiện ,hắn lại muốn cố chấp quên đi cô , dĩ nhiên là nỗi đau đầm đìa máu chảy.

Sau đó hắn mới biết được, đau không chỉ có hắn ,cô cũng đau giống như vậy. Oán hận nhào vào trong lòng hắn khóc, luôn miệng lặp lại, " Anh đem lão Tần cho em, còn anh thì sao?"

Vì thế tất cả nỗi đau đều ngưng kết lại, biến thành viên kim cương đẹp nhất.

Lão Thẩm nói hắn là mây tan thấy trăng sáng, lão Sở chê cười hắn đây là ông già si tình chớm hoa xuân.

Nhưng hoa xuân nở thì có cái gì không tốt, dù sao còn có vầng thái dương tại bên người.

Mà bây giờ.

Cố Trì Tây nhìn Lương Cửu và Giai Kỳ nhảy nhót chạy ra cửa,cô đã đem tới cho hắn hai vầng mặt trời bé bỏng khác.

Còn có cái gì ấm áp hơn chuyện này nữa chứ.

Tùng San tới, quan sát suy nghĩ qua ánh mắt hắn , "Nghĩ gì thế? Anh mau thay giày , sắp muộn lễ khai giảng rồi đấy."

Hắn cười, ôm lấy vợ mình, một nụ hôn ấm áp chạm lên môi cô.

"Làm gì thế? Sao lại bỗng dưng thâm tình như vậy?" Tùng San cười hỏi, vừa dùng mu bàn tay thử xem nhiệt độ trán của hắn , "Không phải là bị ấm đầu đấy chứ?"

Hắn bật cười, bất đắc dĩ ôm Tùng San, "San San,Anh yêu em."

Tùng San bất cười, ôm hắn cọ cọ, "Được được, em cũng yêu anh , được chưa? Nhanh chóng đi thôi, sắp không kịp rồi."

---Toàn Văn Hoàn---