Quyển 1 - Chương 4-2: Rèm đông sâu thẳm. bóng dáng đơn côi quạnh quẽ (2)

Nói cho cùng thì

Tương Tư vẫn còn nhỏ, lúc nhìn thấy ta chịu thiệt, tuy rằng vừa khóc lóc vừa quậy phá, thế nhưng sau khi Thuần Vu Vọng đưa lời dỗ dành, đương

nhiên là không có chuyện chẳng thèm để tâm đến ngài. Đến ngày hôm sau,

khi đi theo Thuần Vu Vọng đến thăm ta, Tương Tư đã thân thiết, hòa thuận với phụ vương rồi.

Các thị nữ tận tâm chuẩn bị bữa sáng tại Viện Thấm Phương, trông món ăn khá tinh tế, nhưng được làm theo khẩu vị của

cha con họ. Tương Tư vốn đang nắm chặt bàn tay của Thuần Vu Vọng, vừa

nhìn thấy ta, đôi mắt to tròn, sáng rực lập tức cười tít thành một đường chỉ xinh xắn.

“Mẫu thân.”

Cô bé tựa vào người ta, ngồi xuống cạnh bên cùng dùng bữa sáng.

Theo ý thức ta âm thầm vận công, thế nhưng cảm thấy nội lực trước kia có thể khống chế một cách tùy ý giờ trở nên bất lực. Đúng lúc đang ảo não,

người đối diện đã thưởng cho ta một ánh mắt lạnh như băng.

Ta

ngước mắt lên nhìn thì Thuần Vu Vọng đã cúi đầu, mỉm cười hân hoan bê

một đĩa đậu đến trước mặt ta “Đây chính là món mà ngày xưa nàng thích ăn nhất, nếm thử xem tài nghệ của đầu bếp vương phủ chúng ta thế nào?”

Ta thật sự rất muốn hất cả đĩa đậu đó vào mặt ngài, thế nhưng hiện đang ở

trong địa bàn của địch, bị người ta khống chế, chọc giận ngài hiển nhiên là một hành động xuẩn ngốc.

Những loại thức ăn được làm từ đậu

như đậu phụ là những món xưa nay ta rất ghét, thế nhưng lúc này, ta phải thuận theo ý ngài, gắp một miếng lên ăn mỉm cười đáp lại “Ừm, mùi vị

khá được.”

Thực ra mùi vị này chán chết đi được. Ăn được mấy

miếng, ta cũng mỉm cười đưa đĩa thức ăn đến trước mặt Tương Tư “Tương

Tư, món này chắc là con cũng thích ăn đúng không? Nào, mau nếm thử xem.”

Ai ngờ Tương Tư lại lắc đầu nói “Trước nay con không ăn thứ này, mùi vị quái lạ lắm.”

Ta tỏ ra kỳ quái, ngước mắt nhìn Thuần Vu Vọng, ngài cũng đang nhìn chăm

chăm về phía ta, ánh mắt không còn thê lương, cô đơn như trước kia nữa.

Đôi mắt ngài vẫn sâu thẳm, dường như có thứ gì đó đang rực cháy, một

ngọn lửa mãnh liệt , lúc như bùng mạnh lên, lúc lại giống như sắp tắt.

Thấy ta nhìn sang, ngài lại cúi đầu như không có chuyện gì, chăm chú vào thức ăn trong bát của mình, không nhìn ta thêm nữa.

Nét mặt của

ngài có nhiều biến đổi như vậy đương nhiên là vì Doanh Doanh của ngài,

cùng với tướng mạo giống hệt Doanh Doanh của ta.

Người phụ nữ này vẫn luôn là nhược điểm chí mạng và lớn nhất của ngài. Thế nhưng ngài

cũng đã thẳng thắn, bình thản nói cho ta nghe nhược điểm của mình, những chuyện đã trải qua trong quá khứ, nên nhất định cũng theo đó mà đề cao

cảnh giác. Vậy nên lúc này, ta chỉ có thể từ từ quan sát ngài, đợi đến

khi nào ngài lơ là phòng tuyến, có lẽ ta sẽ tìm được cơ hội trốn thoát.

Huống hồ, ta không chỉ có một mình.

Với thân phận tôn quý của

công chúa Thường Hy ở Đại Nhuế, với địa vị của Tần gia tại Đại Nhuế, Đại Nhuế sớm muộn cũng sẽ phái cao thủ đến ứng cứu chúng ta.

Dùng

xong bữa sáng, ngài liền vội rời khỏi. Nhìn dáng vẻ của đám tùy tùng chờ đợi bên ngoài, ta đoan chắc ngài đang định xuất phủ.

Còn Tương Tư, không ngờ, ngài lại cho phép ở lại cạnh bên ta.

“Hôm qua tiến sinh đã dạy con đánh đàn, mới học được một nửa khúc nhạc, hôm

nay cần phải học nốt nửa khúc còn lại.” Không ngờ ngài thực sự đã coi ta là thê tử của mình, trước khi đi còn trịnh trọng dặn dò các việc phải

làm tiếp theo “Nếu con mệt thì hôm nay cũng không cần học thuộc thơ nữa, thế nhưng vẫn phải luyện viết chữ đủ một canh giờ.”

Tương Tư mới chỉ là đứa bé gái nhỏ tầm năm, sáu tuổi, hoạt bát ham chơi, đương nhiên chẳng mấy hứng thú trước đống nhiệm vụ nặng nề như vậy, nghe thế liền

tựa vào người ta, chu miệng đầy uất ức rồi lẩm bẩm một mình “Phụ vương

lại không ở cạnh con rồi…”

Thuần Vu Vọng đi ra phía ngoài, mỉm cười đáp “Tương Tư, mẫu thân của con đã về rồi mà…”

Tương Tư chẳng bận tâm đến người phụ vương vừa rời khỏi, túm chặt lấy vạt áo

của ta, ngước nhìn bằng đôi mắt đáng thương, sau đó liên tục nói “Mẫu

thân à… mẫu thân à…”

Ta tuy rằng đã ngoài hai mươi, thế nhưng cả

ngày đều bôn ba nơi chiến trường, với quân doanh, thậm chí còn phải trì

hoãn mối hôn sự với Tư Đồ Lăng không biết bao nhiêu lần, đến nay vẫn còn chưa thành lễ, cứ đừng nói đến một ngày đột nhiên lại trở thành thê tử của người khác, sau đó vô duyên vô cớ có thêm một đứa con gái, bám riết bên cạnh chẳng khác nào chiếc đuôi, muốn dứt ra cũng chẳng được.

Thấy ta không nói gì, Tương Tư liền buông vạt áo ta ra, chuyển sang nắm lấy

bàn tay ta rồi đưa lời nũng nịu “Mẫu thân, con không muốn đánh đàn. Mẫu

thân, người nhìn ngón tay của con này, đã xước da cả rồi.”

Bàn

tay của cô bé rất mềm, có lẽ bàn tay của đứa trẻ tầm năm, sáu tuổi nào

cũng mềm như vậy. Thế nhưng Tương Tư chính là đứa trẻ đầu tiên sát lại

gần ta đến thế. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tương Tư, trái tim ta đột

nhiên mềm ra, tiện miệng lên tiếng “Vậy thì không cần phải đánh đàn

nữa.”

Tương Tư tỏ vẻ hân hoan nhưng lại nói thêm “Thế nhưng luyện viết chữ cũng mệt lắm. Phải ngồi bất động cả canh giờ, cánh tay của con đau nhức lắm ạ. Mẫu thân, người sờ mà xem, chính là chỗ này, chỗ này

đau này…”

Cô bé lại kéo tay ta xuống sờ lên bả vai của mình, khi

chạm vào, ngay cả phần xương của cô bé cũng mềm mại, mũm mĩm, cho dù võ

công của ta đã bị khống chế, nhưng cảm giác chỉ cần cử động mạnh mẽ sẽ

khiến nó bị gãy vậy.

Đương nhiên ta cũng không dám manh động như

trước. Hai thị nữ hầu hạ cạnh bên ta và Tương Tư, có thể nói một cách

chính xác là hai nữ thị vệ. Tuy rằng không hề mang theo đao kiếm , thế

nhưng chiếc trâm trên tóc, ngọc bội, thắt lưng bên người, chẳng có thứ

nào không được đặc chế, lúc cần thiết, không những có thể lấy ra làm vũ

khí đối địch mà còn có thể gϊếŧ người.

Đây tuyệt đối là hai cao

thủ bậc nhất, cũng chẳng biết Thuần Vu Vọng tìm ở đâu ra. Ngài dám an

tâm giao lại Tương Tư cho ta, hiển nhiên đã yên tâm khi có hai người như vậy ở bên giám sát.

Tên gọi của hai thị nữa này nghe rất êm ái,

êm đến mức người ra vừa nghe đã nghĩ tới cảm giác thơm mát, dễ chịu.

Đúng vậy, hai người họ, một người tên Ôn Hương, một người là Nhuyễn

Ngọc. Thế nhưng nếu ai muốn ôm họ vào lòng, đoan chắc sẽ phải đối mặt

với cái chết ngay tức khắc. Cho nên, ta than dài một tiếng, chỉ dám ôm

Tương Tư vào lòng rồi dịu dàng lên tiếng “Vậy thì chúng ta cũng không

luyện viết chữ nữa.”

Thuần Vu Vọng mưu đồ sâu xa, hành động khó

đoán, làm sao có thể coi ta là thê tử thực sự chứ? Phải chăng đang muốn

mượn dung nhan tương tự Doanh Doanh của ta để giải trừ, giảm bớt nỗi khổ tương tư dày vò ngài bấy lâu.

Thế nhưng, đứa trẻ này…

Ta

nhìn thấy được tình cảm chân thành qua đôi mắt sáng trong của Tương Tư.

Cô bé không có mẫu thân, nhưng lại thực sự coi ta là một người mẫu thân

ruột thịt. Ta chẳng thể nào coi cô bé là con gái ruột của mình, thế

nhưng ta cũng không quên, cô bé cũng chính là tiểu Quận chúa được người

trên kẻ dưới trong phủ Chẩn Vương nhất mực yêu thương, chiều chuộng.

Đến tận chiều muộn, Thuần Vu Vọng mới quay về phủ, còn chưa thay triều phục đã tới thăm chúng ta, hoặc nói cách khác, là đến kiểm tra xem đứa con

bảo bối của ngài có bị người mẫu thân giả mạo là ta ngược đãi, ức hϊếp

hay không.

Lúc này, Tương Tư vẫn đang hứng khởi, vui sướиɠ nghịch chiếc nỏ bé nhỏ mà ta làm cho cô bé vào buổi sáng, đuổi theo chọc phá

khiến con khỉ chạy khắp sân vườn, giờ chẳng thấy tông tích đâu, lại còn

chuẩn bị đến phòng bếp bắn chết gà vịt, thực sự đã quậy khiến cả phủ hỗn loạn, không đâu được an lành.

Nhìn thấy phụ vương quay về, cô bé hân hoan thét lớn, chẳng bận tâm khuôn mặt lấm lem đầy bùn cùng mồ hôi, xông thẳng vào vòng tay ngài, cho ngài xem chiếc nỏ của mình chẳng khác nào bảo vật “Phụ vương mau nhìn xem, đây là chiếc nỏ do con với mẫu

thân làm ra đấy. Có phải trông rất đẹp không? Mẫu thân nói chiếc nỏ mà

người chơi hồi bé to hơn chiếc của con nhiều. Hôm khác sẽ giúp con làm

một chiếc lớn hơn.”

Thuần Vu Vọng ngước mắt nhìn ta, lau mồ hôi

thay Tương Tư rồi hỏi “Vậy nhiệm vụ mà phụ vương giao cho con, con đã

hoàn thành chưa?”

“Con… con…” Tương Tư do dự một hồi, sau cùng vẫn đáp “Mẫu thân nói con mệt thì có thể không làm.”

“Sau đó thì sao?” Thuần Vu Vọng lại hỏi “Lẽ nào con đã chơi chiếc nỏ này cả

ngày trời? Lẽ nào con chơi thứ này thì không mệt nữa?”

Tương Tư

thấy phụ vương nổi giận, lập tức quay sang nhìn ta bằng ánh mắt cầu cứu, rồi uất ức lẩm bẩm “Mẫu thân nói là, hồi mẫu thân còn bé như con, đã có thể bắn được chim bay trên trời rồi. Thế nhưng con thậm chí còn chẳng

bắn được con gà chạy trên mặt đất.”

Thuần Vu Vọng dịu dàng lên tiếng “Ai bảo con bắn gà trên mặt đất?”

Tương Tư lại đáp “Mẫu thân nói là, nếu con không bắn được chim bay trên trời, thì trước tiên hãy bắn con gà chạy trên mặt đất đã…”

Thuần Vu Vọng lập tức quay sang trợn mắt nhìn ta.

Ta khoanh tay tựa vào tường, bình thản đáp “Trẻ con thì nên chạy chơi bên ngoài nhiều, như vậy mới có sức khỏe được.”

Thuần Vu Vọng cau mày, lên tiếng “Phụ nữ phương Bắc đều thô lỗ, hoang dã như

nàng sao? Không đọc thơ văn, không học cầm kì thi họa, toàn học theo mấy đứa trẻ thôn dã quậy phá tưng bừng bên ngoài cả ngày trời?”

“Cầm kì thi họa?” Ta mỉm cười đầy chế diễu “Điện hạ chuẩn bị để Quận chúa

Tương Tư cũng đa tài đa nghệ như công chúa Thường Hy của nước Nhuế chúng ta, danh vang khắp chốn, sau đó được đưa đến nước khác thành thân sao?

Hoặc giả, gả cho một vị công tử của nhà quan lớn nào đó, chỉ có thể dựa

vào những thứ này mới có thể tranh sủng, đoạt tình với các thê thϊếp

khác hay sao?”

Thuần Vu Vọng nghẹn lời, mãi lâu sau mới nói “Tương Tư là con gái của ta, ta đương nhiên sẽ bảo vệ Tương Tư chu toàn mọi mặt.”

Ta lại đáp “Thế nhưng công chúa Thường Hy hiện nay làm gì có ai có thể bảo vệ?”

Thân nơi đất khách quê người, ngay cả Hoàng đế Đại Nhuế là Tư Đồ Hoán còn

chẳng thể bảo vệ được con gái thân yêu của mình, Thuần Vu Vọng, ngài chỉ là một thân vương, sao dám nói những lời ngông cuồng như vậy?

Thuần Vu Vọng đương nhiên là nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của ta, cúi

đầu vuốt ve đôi má đỏ ửng, mềm mại của Tương Tư rồi nói “Nói như nàng

thì, Tương Tư không cần phải đọc sách và luyện đánh đàn nữa sao?”

Ta bật cười “Những món cầm kì thi họa đó, đợi đến khi nào Tương Tư lớn hơn đôi chút, lúc hứng thú, học để tiêu khiển, gϊếŧ thời gian cũng không

tệ. Còn về mấy thứ tứ thư ngũ kinh, nữ huấn, nữ giới gì đó, ta khuyên

ngài nên đốt hết đi, đừng để Tương Tư đọc quá nhiều, chỉ tổ hại thân mà

thôi. Ngược lại, nên cho Tương Tư đọc vài cuốn binh pháp, trưởng thành

rồi, có thể dùng được mỗi khi lãnh binh đánh trận.”

Thuần Vu Vọng càng nghe, sắc mặt càng trắng nhợt, nhìn ta bằng ánh mắt quái dị, sau đó kéo Tương Tư bỏ đi.

Xem ra, ngài chỉ muốn dạy con gái của mình thành một thiên kim tiểu thư tài mạo song toàn chứ không muốn để cô bé đọc sách binh thư rồi ra chiến

trường đánh trận như ta.

Tương Tư thấy sắc mặt phụ vương khác lạ, cũng chẳng dám trái lời, đành phải đi theo ngài, nhưng vẫn quay đầu,

giơ tay vẫy chào ta, đôi mắt cười tít như đường chỉ, sáng ngời, trông vô cùng thân thiết, tình cảm. Ta cũng bất giác mỉm cười theo.

Thuần Vu Vọng đáng ghét đáng hận không ngờ lại sinh ra được một người con gái xinh đẹp đáng yêu mà tận tâm hết sức như vậy.

Bên cạnh có hai đại thị vệ Ôn Hương và Nhuyễn Ngọc làm bạn, ta muốn đi lại

dạo mát trong phủ Chẩn Vương cũng chẳng dễ dàng, chứ đừng nói đến việc

trốn thoát. Đúng lúc đang định quay về Viện Thấm Phương, ta liền cảm

thấy có ánh mắt đang nhìn về phía mình, sắc nhọn chẳng khác nào mũi tên.

Lúc quay đầu nhìn lại, thì phát hiện ra đó là mưu sỹ tâm phúc vủa Thuần Vu

Vọng, Lê Hoành. Thấy ta đang liếc về phía mình, hắn mới thu ánh mắt lại, bình thản như không có chuyện gì, rời đi theo phía sau Thuần Vu Vọng.

Vốn tưởng rằng Thuần Vu Vọng nghe những lời lí luận kì quái, trái ngược với luân lý xã hội đó của ta nhất định sẽ không dám cho Tiểu Tương Tư lại

gần ta thêm nữa. Ai ngờ đến giờ dùng bữa tối, ngài lại dắt theo Tương Tư đến Viện Thấm Phương.

Tương Tư lúc này đã thay một bộ y phục

trắng tinh khiết như tuyết, trông gọn gàng mà sạch sẽ, xinh đẹp mà thông minh, từ phía xa đã rời khỏi phụ vương, chạy nhanh về phía ta hô lớn

“Mẫu thân, con đã thay y phục. Phụ vương nói, con phải ăn mặc đẹp thì

mẫu thân mới càng yêu quý con hơn.”

Thuần Vu Vọng đương nhiên

cũng thay bộ triều phục sang một bộ khác, trên người lúc này khoác bộ y

phục trắng tuyết, ngồi xuống im lặng dùng bữa. Tương Tư ngồi bên cạnh

ta, nói liên tục chẳng khác nào chim chích, nào là chuyện chơi đùa ban

ngày, đến bữa ăn buổi tối, từ phong cảnh Ly Sơn cho đến không khí náo

nhiệt của thanh Ung Đô, cô bé say sưa nói mãi, thậm chí còn xao lãng cả

việc ăn cơm.

Ta mỉm cười nói “Con ăn no đi đã rồi hãy từ từ kể lại mọi chuyện cho ta nghe.”

Tương Tư lúc này mới ngậm miệng, cúi đầu húp vài ngụm canh rồi lại nói thêm

“Con sợ sáng mai thức dậy, phụ vương sẽ không cho con đến gặp mẫu thân

nữa…”

Ta lặng người, rồi quay sang nhìn Thuần Vu Vọng.

Thuần Vu Vọng bình thản như thể không hề nghe thấy câu nói của Tương Tư, im lặng tiếp tục dùng bữa tối của mình.

Ta thu ánh mắt, thì thấy ngài ngẩng đầu lên nói “Ta đã dặn dò người dưới, bảo họ liên tục ngày đêm may mấy bộ y phục cho nàng.”

Y phục? Ta nghe mà cảm thấy kì lạ.

Lúc này, ngài lại nói thêm “Kiểu cách và màu sắc sẽ giống như của Tương Tư.”

Tương Tư liền vỗ tay tán thưởng “Vậy là ba người nhà chúng ta sẽ được mặc y

phục giống nhau. Hay quá, hay quá, người một nhà phải mặc y phục giống

nhau?

Người một nhà? Doanh Doanh đích thực là người một nhà với

hai người họ, còn về phần ta… Ta nhẹ cười mỉm sau đó cúi đầu dùng canh.

Dùng cơm cùng hai cha con nhà họ đúng là có nhiều điểm lợi. Những thứ mà bọn họ dùng đều thanh đạm mà tinh tế, ta càng ăn lại càng cảm thấy hợp khẩu vị. Ăn xong bữa tối, vậy mà hai cha con họ mãi vẫn không chịu rời đi.

Tối qua ta đã nếm trải được sự thô bạo, vô sỉ đằng sau vẻ bề ngoài thanh

nhã, ôn hòa của Thuần Vu Vọng, ngài đối xử với ta chẳng khác nào Doanh

Doanh, tiếp tục ở lại nơi này qua đêm chẳng có gì kì lạ. Điều khiến ta

kinh ngạc chính là Thuần Vu Vọng lại sai người dọn dẹp phòng ốc, để

Tương Tư cùng chuyển sang bên này sống luôn.

Xem ra đây thực sự

là mong muốn sống dưới cùng một mái nhà rồi. Ngài chắc hẳn đang muốn tận hết tấm lòng của một người phụ thân, tuy rằng đã cóvυ" nuôi và thị nữ

chăm sóc, nhưng vẫn không an tâm, còn đích thân sang xem Tương Tư đã ngủ hay chưa, rồi mới quay lại phòng ngủ của ta.

Ta vốn dĩ có thói

quen điều tiết nội khí trước khi đi ngủ, lúc này đang bị ngài dùng thuốc khống chế, chán nản mà cũng bất lực, đành chui vào chăn từ sớm, nghe

thấy tiếng động ngài bước vào, liền giả vờ như không biết.

Thuần

Vu Vọng cũng chẳng buồn bận tâm, bình thản ngồi xuống cạnh bàn, uống một ly trà, rồi lại đến bên giường, đưa tay vào xem nhiệt độ thân người ta, tiếp đó đi thêm than vào lò sưởi, rồi mới cởi y phục chui vào trong

giường.

Dường như biết được ta vẫn chưa ngủ, ngài liền ôm chặt

lấy thân người ta từ phía sau, đôi bàn tay ôm ta vẫn còn lạnh giá “Nàng

vẫn thấy rất lạnh hả?”

Ta khẽ dịch người ra, nhưng chẳng thể

thoát ra khỏi vòng tay của ngài. Cánh tay của người đàn ông này thậm chí còn rắn chắc, mạnh mẽ hơn ta tưởng tượng rất nhiều. Ta cau mày lên

tiếng “Không lạnh! Cơ thể ta bẩm sinh đã lạnh, đến mùa đông, tay chân

xưa nay không thể nào ấm lên nổi.”

Thuần Vu Vọng gật đầu rồi nói

“Làm gì có chuyện không thể nào ấm lên nổi? Nhất định do bản thân nàng

quá đỗi cố chấp, không biết cách tự bảo trọng mình mà thôi. Lúc nãy, lửa trong lò sưởi sắp tắt, vậy mà nàng cũng chẳng gọi người cho thêm than

vào. Chăn cũng chỉ đắp mỗi một chiếc, chiếc còn lại đặt bên cạnh để ngắm hay sao?”

Chiếc còn lại đương nhiên không phải đặt cạnh bên để

ngắm rồi. Ta chỉ muốn cho ngài thấy rằng ta đã ngủ, có lẽ sẽ tự giác lấy chiếc chăn còn lại đắp lên người mà ngủ, không làm phiền đến ta nữa.

Thế nhưng nói cho cùng thì ta cũng đã đánh giá quá cao phong độ của

người đàn ông này. Uổng cho tướng mạo nho nhã, tuấn tú mà đường hoàng,

chẳng qua, ngài cũng chỉ là phường công tử bại hoại, ngụy quân tử mà

thôi.

Hơi thở của ngài phả lên phần gáy, ấm áp, nhưng lại tạo cảm giác ngứa ngáy, khiến ta thấy khó chịu, làm sao có thể an lòng mà ngủ

được chứ? May mà ngài bẩm sinh đã thích sạch sẽ, hơi thở cũng thơm tho

chứ không giống như những tên đàn ông thô kệch mà ta thường tiếp xúc

trong quân doanh, hôi hám, bẩn thỉu, cho nên, cũng không đến mức không

thể nào nhẫn nhịn được.

Ngài cứ giữ nguyên tư thế ôm lấy ta, nắm

chặt bàn tay ta, mãi lâu sau mới đưa lời than thở “Nàng đích thực không

phải là Doanh Doanh. Cứ đến mùa đông, tay chân Doanh Doanh thường xuyên

lạnh giá, thế nhưng chỉ cần đặt trong lòng ta một lúc là tập tức sẽ ấm

nóng trở lại. Đâu có giống như nàng, lâu như vậy rồi mà lòng bàn tay vẫn cứ lạnh run cả người.”

Ta đã bắt đầu thấy buồn ngủ, chỉ là bị

một người đàn ông xa lạ có dụng tâm xấu xa, ôm vào lòng quá chặt, nên

chẳng thể nào chợp mắt? Ta cũng chẳng buồn suy đoán xem ẩn ý dưới những

câu nói vừa rồi của ngài là gì, chỉ lạnh lùng đáp “Chẩn Vương Điện hạ,

ta vốn dĩ đã chẳng phải Doanh Doanh của ngài. Ta đã nói bao nhiêu lần

rồi, ta là Tần Vãn.”

Thuần Vu Vọng im lặng một hồi, sau đó lại

thì thầm “Ta đương nhiên là biết, thực ra nàng là Tần Vãn, thực ra nàng

không phải là Doanh Doanh. Chỉ là… chỉ là…”

Ngài không nói thêm

nữa, thân người lại càng áp sát lại chỗ ta hơn, hơi thở gấp gáp phả vào

phần gáy khiến ta bất giác co cổ lại. chỉ muốn trốn đi thật xa. Thế

nhưng ta chẳng thể nào trốn nổi. cho dù ta không hề chịu khống chế. Cũng không thể là đối thủ của ngài, chứ đừng nói là lúc này ta đã chẳng thể

vận được nội công.

Điều duy nhất ta có thể làm chính là khi ngài

quay thân người ta lại, ta cau chặt đôi mày, nhìn ngài một cách lạnh

lùng, chẳng thèm bận tâm đến sự hỗn loạn và đau đớn ẩn sâu trong đáy mắt ngài.

Ta không phải là Doanh Doanh của ngài, ta không phải. Cảm

giác xa lạ mà lạnh nhạt rõ ràng như vậy, lẽ nào ngài lại không nhận ra?

Hoặc có lẽ, ngài nhìn ra nhưng lại chẳng hề bận tâm.

Thứ ngài cần chính là người thê tử xinh đẹp trong giấc mộng hàng đêm của mình mà thôi.

Ngài nhẫn nại vuốt ve, thân thiết, ôm, hôn, thấy ta mím chặt đôi môi, lại

không chịu để ngài hôn lên đôi mắt, chiếc mũi hay vùng cổ, liền tiếp tục hôn xuống phía dưới…

Ta bị ngài kẹp chặt cứng, không thể nào

động đậy, càng không thể nào trốn tránh, xung quanh đều là hơi thở

ấm áp của ngài, bất đắc dĩ phải bị động tiếp nhận tất cả những âu yếm

của ngài. Dần dần, hơi thở của ta bắt đầu hỗn loạn, những chỗ tiếp xúc

thân mật với ngài đều nóng bừng cả lên.

Ngài thấy ra cử động đầy bất an dưới thân thể mình, liền quay sang nhìn ta bằng ánh mắt đen láy

mà chuyên chú, tình cảm, không biết là đang quan sát động tĩnh của ta

hay là đang thông qua ta, nhớ thương đến Doanh Doanh của mình.

Đôi mắt của Thuần Vu Vọng là một đôi mắt đẹp nhất mà ta đã từng thấy. Hằng

ngày tuy rằng trông cô đơn, quạnh quẽ, thế nhưng lúc này sáng bừng như

ngọc quý, lúc rung động trông long lanh động hồn, khí chất đặc biệt, khó lòng diễn tả thành lời. Đôi mắt đó như thứ hương mai âm thầm giữa đêm,

thanh nhã, cao sang nhưng rất ôn hòa, dịu dàng, lặng lẽ quẩn quanh bên

cạnh chúng ta. Đáng tiếc là, thứ tình cảm sâu sắc mà đáng trân trọng đó

lại không phải dành cho ta.

Thuần Vu Vọng, cùng mối chân tình sâu đậm mà đáng sợ của ngài đối với ta mà nói thực sự quá nguy hiểm. Một

mặt khống chế ta, cho ta một cuộc sống nhàn hạ trong lầu son nhung gấm,

mặt khác lại bắt ép ta phải nhẫn nhục tiếp nhận và mang đến niềm khoái

lạc cho ngài. Điều đó đối với tính cách cứng rắn khó khăn lắm mới rèn

luyện từ trong khói lửa, máu tanh của chiến tranh như ta đích thực là

một thử thách đáng sợ.

Tuy rằng niềm khoái lạc và sung sướиɠ này

hoàn toàn không liên quan đến tình yêu mà chỉ là niềm khoái lạc mang

tính bản năng, thế nhưng vẫn khiến ta bay bổng, động hồn.