Cô muốn rút chân lại, nhưng tay anh đã giữ chặt lấy cô, không cho cô lùi lại dù chỉ một xăng-ti-mét, cô cắn môi dưới, cảm thấy có chút xấu hổ khi bị anh nhìn chằm chằm như thế này.
Hoắc Liệt Trần nheo mắt lại, anh nắm lấy bàn chân cô, nhẹ nhàng xỏ giày cao gót vào chân, đôi giày cao gót màu trắng như ngọc khiến đôi chân của cô càng thêm thanh nhã và xinh đẹp.
Tô Cẩm Hoan nhảy xuống bàn trang điểm, kinh ngạc phát hiện đôi giày này kích cỡ lại vừa vặn với chân mình như vậy, giống như đôi giày cao gót này tựa như là dành riêng cho cô vậy.
Hoắc Liệt Trần nắm lấy tay cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, dùng giọng điệu bá đạo không thể từ chối nói:
“Hôm nay là sinh nhật anh cả của tôi, đêm nay tôi thiếu bạn nhảy.”
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, nhớ tới chuyện ở trong hộp đêm, chỉ bằng một câu nói anh có thể thu hút tận hàng chục mỹ nữ với khuôn mặt thiên thần và dáng vẻ nóng bỏng, thì ngay lập tức giọng điệu của cô không khỏi trở nên chua chát:
“Anh là Hoắc Liệt Trần, anh cũng thiếu bạn nhảy sao?"
Chỉ cần hắn giơ tay ra, các cô gái trong bữa tiệc nhất định sẽ lao về phía hắn như thiêu thân lao vào ngọn lửa.
Hoắc Liệt Trần nhìn cô, đôi mắt đen nham hiểm hiện lên một cảm xúc sâu sắc mà đến anh cũng không thể hiểu nổi, khóe môi hơi nhếch lên:
“Anh nhớ em!”
Đôi mắt anh quyến rũ đến nỗi khiến cô cảm thấy tim mình run lên, nhưng khoảnh khắc này chỉ kéo dài trong chốc lát, bởi vì cô đã kịp véo mạnh lòng bàn tay của mình để bản thân tỉnh táo trở lại, sau đó cô lắc đầu, loạng choạng lùi lại:
“Không, Hoắc Liệt Trần, đừng dụ dỗ tôi, đêm đó thực sự chỉ là một tai nạn, bởi vì tôi đã uống say. Hơn nữa, tôi chỉ là một người phụ nữ tầm thường, tôi không có đủ đẳng cấp để chơi đùa với những người giàu có như anh, tôi vẫn còn có việc rất nghiêm túc cần phải làm và tôi sẽ không muốn dây dưa gì với anh nữa."
Cô lên thuyền cùng với Thẩm Anh Kiệt là bởi vì muốn tìm hiểu người hiến tặng là ai chứ không phải đến đây để đùa giỡn với hắn.
Tô Cẩm Hoan đưa tay nắm lấy vạt váy của mình, sau đó nhanh chóng quay người chạy ra ngoài, suýt chút nữa thì đυ.ng phải Thẩm Anh Kiệt đang nghe trộm ở cửa. Thấy vậy, mặt cô càng đỏ hơn, cô chạy thật nhanh ra bên ngoài.
Thẩm Anh Kiệt lén nhìn thiếu gia của mình đang tức giận, có chút kinh ngạc:
“Lòng dạ của cô ấy thực sự là cứng rắn, ngay cả những lời nói dịu dàng trước nay chưa từng có của thiếu gia cũng không thể làm tan chảy được, lợi hại, thật sự rất lợi hại.”
Lúc đầu cậu ta còn tưởng cô là đang lạt mềm buộc chặt, thích nhưng lại giả bộ, bởi vì cậu ta luôn cho rằng trên đời này không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của Hoắc Liệt Trần, dù sao anh ấy cũng là thiếu gia họ Hoắc, là người thừa kế của một tập đoàn đế quốc có tài sản khổng lồ, trên 100 triệu nhân dân tệ.
Nhưng bây giờ, cô đã lật đổ niềm tin của cậu ta, nhìn thấy khuôn mặt ngàn năm có một không hai của thiếu gia nhà mình, cậu ta đột nhiên cảm thấy thật dễ chịu, haha...
Bầu trời dần tối, vầng trăng sáng nhô lên khỏi mực nước biển, mặt nước gợn sóng trong gió tỏa sáng rực rỡ, giống như là được rắc những viên kim cương chói lóa, tỏa sáng rực rỡ.
Du thuyền đã rời bến, đậu ở biển rộng vô tận, Tô Cẩm Hoan vội vã đi ở hành lang, ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Tô Thanh Uyển chỉ kết bạn với đàn ông có tiền và khinh thường đàn ông không có tiền, người hiến tặng nhất định là đại gia, rất có thể người đó đang ở trên du thuyền này, cô phải nhanh chóng tìm được hắn ta.
Cô đi qua hành lang dài, theo tiếng nói chuyện đi đến sảnh tiệc rộng rãi và sang trọng, gần như tất cả tiểu thư nhà giàu trong thành đều tụ tập ở bên trong, quần áo lộng lẫy chói mắt. Cô vừa bước vào đã gây ra một làn sóng phấn khích, có một sự náo động không hề nhẹ, một nhóm thanh niên giàu có với mái tóc bóng mượt và khuôn mặt hồng hào, nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt thèm khát, sẵn sàng hành động.
Tô Thanh Uyển, người đang đợi Hoắc Thiếu Hiên, vừa nhìn thấy cô liền thay đổi sắc mặt, thầm nghĩ: chết tiệt sao cô ta không có thư mời mà lại lên trên tàu được, ăn mặc lộng lẫy như vậy? Những kẻ biếи ŧɦái kia đều đang chảy nước miếng khi nhìn thấy cô ta.
Tô Thanh Uyển tức giận lao tới, nắm lấy cổ tay cô, hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Sao cô lại ở đây?"
Tô Thanh Uyển nghĩ: Mình không được để cô ta cướp mất ánh hào quang được.