Vưu Linh Lê ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ vốn có của Thẩm Anh Kiệt bây giờ đã đỏ tím, mắt phải cũng đen, khiến cô ta kinh ngạc đến mức không nói nên lời trong chốc lát. Sau đó, phù phù một tiếng, mẩu bánh mì trong miệng cô ta văng ra, rơi trúng khuôn mặt đang khốn khổ của Thẩm Anh Kiệt.
"Khụ khụ... thực… thực xin lỗi... ta không phải cố ý... Làm sao anh lại ra nông nỗi như này chứ..."
Nhìn khuôn mặt tuấn tú thảm hại dính đầy bánh mì của anh ta, Vưu Linh Lê nhịn không được mà bật cười, sau đó nhanh chóng lấy khăn giấy đưa cho anh ta.
Thẩm Anh Kiệt sắc mặt tái nhợt cầm lấy khăn giấy rồi lau mặt, anh ta nghiến răng nghiến lợi gầm gừ:
“Còn không phải là do cô tự ý chơi thêm trò kịch tính à.”
Chỉ vì cái tát của cô ta mà anh suýt bị thiếu gia đánh chết.
"Thật xin lỗi, tôi không biết thiếu gia của anh lại bạo lực như vậy, tôi hứa, lần sau tôi sẽ không tự gây phiền toái thêm cho mình nữa."
Vưu Linh Lê vội vàng giơ ba ngón tay, nghiêm túc nói:
"Tôi thề trước bóng đèn."
“Cô còn nhắc tới lần sau sao, đáng tiếc cô không còn cơ hội nữa rồi.”
Thẩm Anh Kiệt nhịn không được mà muốn bóp cổ cô ta, anh ta tức giận lấy ra một tờ séc rồi ném cho cô ta:
“Đừng để tôi gặp lại cô, cút mau."
Vưu Linh Lê cầm tờ séc lên, đếm xong mấy số 0 ở cuối thì hưng phấn hôn lên, sau đó gấp lại, cất vào trong ví, tâm tình rất vui vẻ, cười như hoa:
“Đừng như vậy, ngoại trừ có xảy ra một chút ngoài ý muốn, thì lần này vụ hợp tác của chúng ta cũng đạt được mục đích mà. Anh Thẩm, lần sau có cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, anh nhất định phải gọi tôi nhé..."
"Cút khỏi đây, biết ngay lập tức."
Trợ lý vàng bình tĩnh nhất trong ngành, lần đầu tiên tức giận đến mức phải nổi điên.
"Tôi cút, tôi sẽ cút ngay."
Vì tiền, cô ta không quan tâm đến thái độ đang tức giận của anh ta, Vưu Linh Lê nhặt chiếc gối đạo cụ, đi đến cửa cô ta liền quay người lại, không hề bỏ cuộc mà lớn tiếng nói:
"Anh Thẩm, lần sau có công việc bán thời gian tốt như vậy nhớ tìm tôi..."
Thẩm Anh Kiệt vốn đã sắp nổi cơn thịnh nộ, nghe thấy cô ta còn nói vọng vào, lập tức cầm lấy một chiếc cốc lên rồi ném nó về phía cô ta.
"A...a..."
Vưu Linh Lê kêu lên một tiếng, vội vàng bỏ chạy, chiếc cô tội nghiệp rơi xuống đất tan tành thành nghìn mảnh.
…...
Tô Cẩm Hoan rời khỏi quán cà phê, xoa xoa khuôn mặt vẫn còn có chút đau nhức, cô chán nản vô cùng, thật là xui xẻo mà, mỗi lần hẹn hò đều gặp phải những tên đàn ông cặn bã, người lần sau lại còn tệ hơn lần trước.
“Nếu không kết hôn được thì mình cũng không thể lấy được của hồi môn, mình phải làm sao bây giờ?”
Tô Cẩm Hoan cau mày, cảm thấy rất lo lắng.
Cô bước lên cầu vượt, đang định băng qua bên kia thì phát hiện trước mặt mình có rất nhiều người tụ tập, hình như đã xảy ra chuyện gì đó, cô lập tức bước nhanh tới.
"Đừng đến gần như vậy. Bà ấy có thể giả vờ, sau đó sẽ vu khống và cố gắng tống tiền."
"Bà ấy mặc quần áo hàng hiệu. Bà ấy đã già rồi nên chắc chắn không phải cố ý ngã xuống để tống tiền người khác đâu."
"Đó là bởi vì cô kiến thức quá ít, không ăn diện thì làm sao có thể tống tiền người khác? Dù sao tôi cũng không tin, con người thời nay quá tệ."
Mọi người đang bận thảo luận, Tô Cẩm Hoan đã bước tới, nhìn thấy một bà cụ ăn mặc chỉnh tề nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, dường như đã bất tỉnh.
“Mọi người mau tránh ra.”
Tô Cẩm Hoan nhanh chóng đẩy đám người đang xúm lại chỉ trỏ ra, quỳ một xuống bên cạnh bà cụ, nhanh chóng kiểm tra hơi thở và mạch đập của bà.
"Cô gái à, cô không nên chạm vào bà ấy, nếu xảy ra chuyện gì cô sẽ phải chịu trách nhiệm."
Một người qua đường nhắc nhở cô.
"Bà ấy bị ngất rồi. Hãy nhanh chóng gọi xe cứu thương đi. Mọi người nên tản ra ngay lập tức, đừng tụ tập xung quanh nhau để không khí được thông thoáng."
Tô Cẩm Hoan phớt lờ lời khuyên của người nọ, cô vừa hét lớn vừa nhanh chóng thực hiện hô hấp nhân tạo cho bà cụ.
Nhiều năm qua, vì phải chăm sóc Tiểu Viễn bị bệnh nên cô đã chủ động học một số phương pháp sơ cứu người ngất xỉu trong trường hợp khẩn cấp.