Người đàn ông lạnh lùng toát ra khí chất hung dữ và bá đạo khiến người ta rùng mình, anh ta tỏ vẻ trịch thượng, dùng một chân nặng nề dẫm mạnh lên ngực của Chu Thiệu, sau đó giống như một vị vua mà nhìn hắn:
"Cô ấy là người mà ta muốn che chở, sao ngươi dám chạm tay của mình vào người của cô ấy, ba chữ Hoắc Liệt Trần đối với ngươi không có ý nghĩa gì đúng không?"
Cú đá kia tựa như sức nặng ngàn cân, khiến Chu Thiệu lập tức thở dốc, trong mắt hắn tràn đầy kinh hãi, trái tim đều sắp bởi vì sợ hãi mà nổ tung, hắn dùng sức lắc đầu thật mạnh:
“Không... Tôi không có... là cô ta tự mình đến đây... ah......ah......"
Chu Thiệu còn chưa nói xong, áp lực trong lòng đột nhiên tăng lên, truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, hai cái xương sườn của hắn bị Hoắc Liệt Trần đạp gãy, khiến hắn kêu la thảm thiết như heo bị tọc tiết, bây giờ hắn thực sự rất sợ hãi, sợ hãi đến mức còn không thể khống chế nổi bản thân.
“Rác rưởi.”
Hoắc Liệt Trần khinh thường, thu lại đôi chân thon dài, khỏe khoắn tràn đầy sức mạnh của mình, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Sức nặng đến mức gần như khiến hắn ngạt thở cuối cùng cũng đã được giải phóng khỏi bộ ngực của hắn. Chu Thiệu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một mệnh lệnh tàn nhẫn từ một người đàn ông như Satan* khiến hắn chỉ muốn chết ngay lập tức:
“Hắn muốn tuyệt tử tuyệt tôn, cậu đi thực hiện tâm nguyện của hắn đi!”
(*Satan chính là một ác quỷ dưới địa ngục, hung ác, tàn bạo, xảo quyệt, ngang tàn...)
Một vệ sĩ tinh nhuệ mặc đồng phục màu đen lạnh lùng tiến lên, nhìn sắc mặt Chu Thiệu tái nhợt, run rẩy kinh hãi cầu xin tha thứ, mặt không chút thay đổi an ủi hắn:
“Yên tâm đi, đừng lo lắng, một lát sẽ hết đau."
"Đừng... xin hãy để tôi đi... đừng hủy hoại của quý của tôi... gia đình chúng tôi chín đời chỉ có một người nối dõi... Chu gia chúng tôi không thể có người nối dõi... làm ơn.. .. ngươi muốn bao nhiêu tiền... Ta sẽ cho ngươi toàn bộ tài sản của ta... A..."
Chu Thiệu còn chưa nói xong, người vệ sĩ kia đã ra tay, thảm cảnh tiếng khóc rung chuyển cả bệnh viện.
"Thật quá bi thảm."
Thẩm Anh Kiệt, người hiếm khi thấy Hoắc Liệt Trần hung hăng như vậy, cảm thấy có chút khó chịu, đi theo sau anh ta, lo lắng nói:
"Thiếu gia, phu nhân đã biết ngài đầu tư vào hộp đêm, bà ấy đang điều tra chuyện này , bà ấy sẽ sớm biết về chuyện của cô Tô."
Đôi mắt Hoắc Liệt Trần có chút tối sầm lại, mẹ anh có thể ngồi vững vàng ở vị trí nữ chủ nhân của Hoắc gia nhiều năm như vậy, ngoại trừ gia thế vững chắc, bà còn phải có thủ đoạn tàn nhẫn. Lúc còn trẻ, Hoắc Liệt Trần đã rất ngỗ ngược và là một tay chơi gái chính hiệu, vì thế cho nên anh đã dính líu tới không ít nữ nhân, sau khi những nữ nhân này bị bà xử lý từng người một, thì bà thật sự muốn anh lập gia đình, để có cháu bồng, cháu bế. Nhưng người phụ nữ được làm con dâu của bà thì nhất định phải lọt vào mắt xanh của bà, nếu không chắc chắn bà sẽ cho người phụ nữ đó biến mất trong một đêm mà không thương tiếc.
Bước chân của anh dừng lại ở bậc thềm trước cổng, nhìn Tô Cẩm Hoan và bạn của cô đang đứng đợi xe buýt bên đường, như có tâm tư tương thông, Tô Cẩm Hoan đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau, trong nháy mắt tóe ra tia lửa.
Tô Cẩm Hoan nhìn người đàn ông đang đứng trên bậc thang trước cổng bệnh viện, trên mặt không khỏi tràn đầy kinh ngạc, khóe môi cô khẽ nhếch, lòng thầm nhủ chắc hẳn là phải có duyên phận, nên kể cả cô đến bệnh viện cũng gặp phải anh ta.
Cô đang cân nhắc có nên tiến lên chào hỏi hay không thì người đàn ông đã bước xuống bậc thang với đôi chân thon dài đáng ghen tị. Anh không thèm nhìn cô thêm một cái nào nữa, cứ thế bước lên chiếc xe hơi hạng sang cao cấp và rời đi không một dấu vết.
Vừa rồi rõ ràng là anh ta đã nhìn thấy cô, nhưng lại lãnh đạm rời đi, khiến trong lòng Tô Cẩm Hoan cảm thấy mất mát khó tả, những nghĩ kĩ lại thì dù sao bọn họ cũng là người của hai thế giới, anh ta quan tâm đến cô chỉ là để mua vui qua ngày mà thôi.
“Tiểu Tô, cậu làm sao vậy?”
Thấy cô quay đầu nhìn về hướng bệnh viện với vẻ mặt thất vọng, Noãn Dục đưa tay lắc lắc trước mặt cô.
“Không có gì.”
Tô Cẩm Hoan thu hồi ánh mắt thất vọng, thản nhiên nói:
“Người đàn ông vừa rồi cậu giới thiệu nghe có vẻ cũng được đấy, cậu nhờ dì sắp xếp cho tớ một buổi hẹn để xem mắt nhé.”
Sức khỏe của Tiểu Viễn ngày càng xấu đi… thằng bé không thể chờ đợi thêm được nữa.