Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỉnh Mộng, Quay Đầu Liệu Còn Kịp?

Chương 5: Tiệc sinh nhật phong ba (thượng)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mùng 3 tháng 3, trên dưới Triệu phủ hiếm khi được một phen nhộn nhịp, vì hôm nay là sinh thần lần thứ năm của ấu tử Triệu thừa tướng. Vốn dĩ Tề quốc không có tập tục tổ chức sinh thần khi còn nhỏ tuổi, các thân hộ nếu muốn tổ chức thì cũng chỉ làm một bàn ăn nho nhỏ chứ không vung tay lớn như phủ Thừa tướng, mà cái vung tay này chỉ duy nhất có một lần.

Khắp kinh thành ai lại không muốn kết giao với Đại thừa tướng đương triều, phải biết ông ta hiện đang là cận thần tâm phúc của hoàng đế, tuy nói ông ta nổi danh khúc gỗ làm việc không nhìn mặt người nhưng qua lại hẳn cũng sẽ có chút lợi a. Vì thế hôm nay phủ Thừa tướng vô cùng náo nhiệt, các vị khách có mặt hôm nay đều là những gia tộc hưng thịnh trong kinh thành.

Tiểu Ngọc Nhi được phụ thân dẫn ra chào hỏi quan khách, đừng nhìn bộ dáng non mềm đáng yêu của nó mà nghĩ nó sẽ sợ hãi người lạ hoặc nháo khóc đòi chơi, chính nó hôm nay cũng biết nhiệm vụ của mình, tuy không biết ứng phó thế nào nhưng cũng là một bộ đại nhân, ngoan ngoãn theo chân Triệu thừa tướng đón tiếp khách quan, điều này làm những người có mặt tại đây không khỏi suy đoán có phải thừa tướng đại nhân muốn để ấu tử làm truyền nhân đời sau hay không.

Cũng đúng, đại công tử phủ Thừa tướng là một tên thế nào chỉ e toàn bộ kinh thành không ai không biết, tuy tiểu thiếu gia còn nhỏ nhưng cũng ra dáng người làm đại sự, đâu đến lượt một tên phế vật suốt ngày tụ tập gây chuyện gánh vác vinh quang gia tộc chứ. Hôm nay không thấy y xuất hiện chắc chắn là ý của Thừa tướng, mọi người đều có cùng suy nghĩ như vậy nhưng không ai nói ra, tuy nhiên cũng có một số người không biết thức thời. Một giọng nói mang theo ý khinh khi vang lên:

"Xin hỏi Thừa tướng đại nhân đại công tử vì sao không xuất hiện?"

Những người khác nghe vậy thì im lặng chờ xem kịch vui, trong lòng còn ước gì đại công tử lập tức xuất hiện gây náo loạn. Triệu Tử Tuấn thấy người hỏi là nhị công tử của Trầm thái sư lập tức không vui. Ông và Thái sư trên triều luôn bất đồng ý kiến, mà con trai lớn của mình và con trai ông ta cũng thường xuyên xung đột, ngay bây giờ lại hỏi câu như vậy tính làm mình bẽ mặt sao, hừ. Triệu thừa tướng nghiêm mặt nói:

"Khuyển tử mới bệnh dậy sức khỏe không tốt nên ta không thể để nó ra ngoài, tránh lại nhiễm bệnh."

Người có mắt đều nhìn ra Thừa tướng không vui, dù sao cũng là sinh thần con nhà người ta cũng không nên đến gây chuyện, nếu là kẻ biết điều thì nên tạ lỗi và im lặng, nhưng trùng hợp là Trầm Nhan này lại không phải là kẻ biết điều.

"Thì ra Văn huynh bị bệnh a, ta còn tưởng hắn ta khống dám ra gặp người, phải biết những yến tiệc như vậy mà hắn để hắn đến chỉ thêm mất mặt, có phải không?"

"Ngươi không được vũ nhục ca ca ta!"

Tiểu Ngọc Nhi tức giận, ai cho phép cái tên này dám khi dễ ca ca mình như vậy, nhưng mà nó cũng không biết nói gì tiếp nên chỉ có thể thở hừ hừ chỉ tay vào tên kia, một mặt đầy vẻ tức giận. Triệu thừa tướng đồng dạng cũng rất tức giận, cho dù con trai ông là dạng gì đi nữa thì cũng không đến lược hắn chỉ trích. Đang muốn hạ lệnh đuổi khách thì một bóng dáng tiến vào, giọng nói từ tính trầm thấp vang lên:

"Ta cũng muốn nghe thử vì sao ta lại không dám gặp người, mong Trầm huynh chỉ giáo."

Từ "chỉ giáo" Triệu Tử Văn nhấn rất trầm, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu lướt qua toàn bộ khách nhân ở đây, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trầm Nham, phát ra một tia sát khi đánh thẳng vào hắn. Hừ, chẳng qua chỉ là một tên ngu xuẩn, cũng dám đến khi dễ người nhà y, phụ thân hắn chèn ép phụ thân y khắp nơi, mà hắn trước kia cũng không ít lần khiến y mất mặt, phải biết thanh danh của Triệu Tử Văn thối nát như vậy ít nhiều gì cũng nhờ tên này ban tặng, hôm nay y sẽ cho hắn biết chết như thế nào.

Trầm Nham bị Triệu Tử Văn nhìn có chút sợ hãi, ánh mắt đó khiến hắn có cảm giác mình sẽ chết ngay lập tức vậy, nhưng sau đó hắn bình tĩnh trở lại, hừ lạnh một tiếng, chẳng qua chỉ là một tên phế vật ngu ngốc, khẳng định cũng sẽ làm trò cười như mọi khi mà thôi. Nghĩ như thế, Trầm Nhan khôi phục vẻ mặt khinh bỉ ban đầu, đáp:

"Ta đây chỉ là quan tâm Văn huynh a, huynh cũng thấy hôm nay khách nhân đều là các danh môn vọng tộc, không ít nhân sĩ có công danh, ta chỉ lo Văn huynh cảm thấy xấu hổ thôi."

Nếu là lúc trước khẳng định Triệu Tử Văn sẽ lao vào đánh người làm trò cười cho thiên hạ, nhưng hiện tại y chỉ ung dung đứng đó, mỉm cười nhàn nhạt nói:

"Trầm huynh có thể tới cũng không xấu hổ, ta vì sao lại phải xấu hổ, nếu so ra ta còn kém Trầm huynh nhiều."

Xung quanh đã có vài tiếng cười phát ra, Trầm Nhan lúc đầu còn không hiểu tưởng y chịu thua, nhưng nhìn tình cảnh hiện tại, cẩn thận nghĩ lại thì lửa giận bừng bừng, chỉ vào Triệu Tử Văn quát lớn:

"Ngươi là thứ gì mà dám nói ta như vậy, có giỏi thì cùng ta thi thố làm thơ, đừng có chỉ biết làm con rùa rút đầu."

Trầm Nham lúc này đã hoàn toàn tức giận, còn đâu giữ được hình tượng tuấn lãng ban đầu, bây giờ chỉ là một tên mãng phu thô lỗ. Triệu Tử Văn nhìn phản ứng của mọi người, sau đó nói:

"Tuy hành vi của Trầm huynh không giống một thi nhân nên làm, nhưng Trầm huynh đã có lời, Triệu Văn không tiện chối từ."

Một người từ đầu đến cuối thô lỗ cuồng vọng, còn một người nhã nhặn ôn hòa, lập tức hảo cảm của mọi người dành cho Triệu Tử Văn nhanh chóng tăng lên, xem ra Triệu đại công tử này cũng không phải một tên thất học như lời đồn, mà Trầm nhị công tử có vẻ giống hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »