Chương 67

Bản thân Trần Mộng cũng đang bị trọng thương nhưng nàng ta vẫn muốn dùng hết số tiền tiết kiệm được để đổi lấy bảo vật chữa thương cho Viên Thạc, không thể không nói, uất ức đến cực hạn. Có điều ai bảo nàng ta không nghe khuyên nhủ làm gì.

Cũng chỉ vì xem thường vị võ sư đỉnh cấp ấy mà bản thân phải ăn thiệt thòi lớn, hiện giờ hồi tưởng lại khoảnh khắc mới rồi, nàng ta không khỏi rét lạnh kinh sợ.

Chỉ thiếu chút nữa thôi là nàng ta đã chết dưới tay Viên Thạc.

Hồ Hạo thở dài một tiếng, "Mau đi báo cáo lên cấp trên, nếu không ta sợ không còn kịp nữa, hy vọng có thể giải quyết phiền toái này. Lúc ông ta rời đi còn ôm chặt ngực, ta lo rằng có thể vết thương nơi trái tim lại bộc phát. Lấy bản tính của Viên Thạc, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì sao có thể nôn ra máu trước mặt bọn tiểu bối chúng ta!"

Viên Thạc là một người cực kỳ kiêu ngạo!

Vừa kiêu ngạo lại vừa phách lối.

Nhưng vừa nãy Hồ Hạo nhìn bóng lưng rời đi của ông ta, không biết vì sao chính gã cũng thấy có điểm không đành lòng.

Nhất đại tông sư!

Kẻ từng quét ngang thiên hạ, đứng đầu một đám võ sư đỉnh cấp, vậy mà hôm nay chỉ vừa xuất một chiêu đã lộ ra vẻ mệt mỏi như vậy, thậm chí có thể ngã xuống bất đắc kỳ tử, gã thật sự cảm thấy không đành lòng.

Đối với một võ sư đỉnh cấp mà nói thì điều này quá tàn nhẫn!

Trần Mộng vốn bị thương không nhẹ, nghe mấy lời này bèn nhìn theo bóng lưng Viên Thạc đang đi xa, chút hận thù trong lòng bỗng chốc tan biến, áy náy nói: "Ta... ta không ngờ mọi chuyện lại như thế này. Ông ta cũng quá cương liệt! Ta còn chưa kịp thấy gì thì ông ta đã trực tiếp đánh tới."

"Được rồi, quên đi!"

Hồ Hạo lắc đầu, nhìn lén người ta luyện võ hay độc môn bí thuật, dù là ở đâu cũng nói không thông.

Trần Mộng chưa chắc đã muốn nhìn trộm võ học, nhưng đúng là từ tận đáy lòng nàng thật sự coi thường Viên Thạc.

Cảm thấy Siêu Năng Giả đều là những kẻ bất khả chiến bại, một lão đồ cổ như Viên Thạc đã vài năm rồi không động thủ thì có gì phải sợ, thậm chí còn cảm thấy Viên Thạc không thể phát hiện ra mình, chính sự tự tin thái quá ấy đã dẫn đến biến cố vừa rồi.

"Không nói những thứ này nữa, rút lui, tránh xa ra một chút!"

Hồ Hạo đỡ Trần Mộng đứng dậy, nhanh chóng rời đi, chuyện ngày hôm nay phải mau chóng báo cáo lên trên, hơn nữa còn phải tìm một ít bảo vật, ít nhất là phải duy trì được sinh mệnh của Viên Thạc trong một quãng thời gian, coi như động viên ông ta một chút. Nếu không, người ta sắp chết đến nơi rồi thì sao còn tâm tư cống hiến gì cho các ngươi nữa?

Chuyện này mà xử lý không tốt sẽ xảy ra phiền phức lớn, cấp trên chắc chắn sẽ trừng phạt bọn họ, ai ngờ được kết quả lại như vậy.

. . .

Trong tiểu viện.

Viên Thạc khập khiễng quay về.

"Lão sư!"

Lý Hạo sốt ruột chạy lên đỡ tay ông, hắn đang lo lắng muốn chết.

Nào ngờ sau một khắc, Viên Thạc đột ngột thở ra một hơi rồi bật cười, "Làm sao? Không có chuyện gì cả! Làm ta sợ muốn chết!"

"..."

Lý Hạo ngẩn người.

Tình huống gì đây?

"Nhìn cái gì? Động não chút đi!"

Thân là lão sư, Viên Thạc không ngại chỉ điểm một chút, nghĩ tới mà sợ nói: "Ban nãy ngay khi phát hiện có kẻ nhìn lén, ta bỗng nộ khí xung thiên, vừa vặn tiến vào kỳ thuế biến nên nhịn không được hỏa khí sôi trào, ra tay có hơi nặng!"

"Đó là người của Tuần Dạ Nhân, là tổ chức siêu năng lớn nhất, chúng ta vẫn đang phải dựa vào sự bảo vệ của bọn họ!"

Viên Thạc cười ha hả nói: "Đánh người ta suýt chết, sao có thể không kết thù? Như vậy không tốt... hơn nữa đối phương còn là một cô gái nhỏ, ta mà lỡ đánh chết thật thì Tuần Dạ Nhân bên kia sẽ nói chúng ta ỷ lớn hϊếp nhỏ.”

Ngừng một lúc, ông lại nói đầy ẩn ý: "Biết điều một chút, giả vờ đáng thương một chút, nói không chừng còn có thể thu được lợi lộc! Ta sắp chết đến nơi rồi còn không cho ta một ít bảo vật cứu mạng sao? Ít nhiều gì bọn họ vẫn còn cần ta!"

Lý Hạo hít vào một hơi, chỉ trong một chốc mà lão sư suy tính được nhiều như vậy?

"Còn một chuyện nữa, ta vừa ho ra máu, vừa vặn khạc ra tàn huyết do vết thương tích tụ còn sót lại trong cơ thể... Xem như cho bọn hắn tự kiểm chứng một hồi, thương thế ta thế này chính là bệnh nặng giai đoạn cuối, sắp chết rồi nên cũng không cần đề phòng ta làm gì nữa!"

Lý Hạo lại hít vào một hơi, còn có thể làm được vậy ư?

Lão sư của ta, quả là cáo già… à không, đa mưu túc trí!

Đương nhiên, đây không phải điểm mấu chốt, Lý Hạo thấp giọng nói nhỏ: "Lão sư, thương thế của người..."

"Gần như hồi phục rồi!"

Viên Thạc mỉm cười, nụ cười của ông đặc biệt rực rỡ.

"Thương thế đã gần như khỏi hẳn!” Ông nhìn Lý Hạo, "Hai gia hỏa kia ở đây, dù sao ta cũng không thể đuổi người đi quá xa. Bây giờ đối phương bị dọa chạy đi rồi, ít nhất cũng phải cách ta cả ngàn mét, lúc này... cũng là thời cơ thích hợp để ta hoàn tất chữa trị!"

Một mũi tên trúng nhiều con chim!

Lúc trước cự ly của hai người kia quá gần, dù sao cũng là Siêu Năng Giả nên vẫn có thể cảm nhận được gì đó.

Nhưng hiện tại vì lỡ chọc Viên Thạc nổi giận, thêm vào đó chính mắt bọn họ đã chứng kiến đối phương bị thương nặng, nên cả hai mới lui ra xa cả một cây số. Nhờ vậy mà cơ hội của Viên Thạc cuối cùng đã đến, lần này không sợ người ta cảm ứng nữa.

"Khỏi hẳn thì ngài có thể đột phá đúng không?" Lý Hạo có chút thấp thỏm.

Đương nhiên, giờ phút này hắn vẫn còn đang chấn động vì một loạt động tác mới nãy của lão sư, quả thật quá soái, quá cường đại!

Đột phá mấy trăm mét trong nháy mắt, lần đầu tiên hắn biết Điểu thuật thực sự có thể bay, tuy rằng chỉ có thể bay tầm trăm mét, sau đó phải mượn lực mới tiếp tục phóng lên được tiếp, nhưng trăm mét cũng là bay!

Viên Thạc không chỉ bay được mà còn dùng một quyền đả thương hai tên Siêu Năng Giả đến thổ huyết, một kẻ trọng thương, một kẻ không dám hó hé...

Lúc này, hình tượng của lão sư trong lòng Lý Hạo đã vĩ đại tới tận trời cao. Ông ấy còn chưa đột phá mà đã mạnh như thế, một khi chữa khỏi nội thường rồi tấn cấn siêu năng, thế thì chẳng phải Siêu Năng Giả gì cũng bị ông treo lên đánh sao?

Lý Hạo hết sức kích động, tưởng tượng cảnh Viên lão dùng tay không đánh bay Lưu Long.

Viên Thạc nhìn vẻ mặt sùng bái của Lý Hạo thì hơi buồn cười, không quản hắn nghĩ gì.

Đòn xuất kích vừa rồi cũng là chuyện tốt, tiện thể thải ra bằng hết số tàn huyết trầm tích trong cơ thể cùng ám thương bấy lâu, tất cả đều thông qua cú đấm kia văng hết ra ngoài.

Về phần “lễ vật đền bù” thì ông không quá để ý, vết thương của ông đã khôi phục nên có lẽ không cần dùng, tới lúc đó cho Lý Hạo là được.

Lúc này, ông lại lần nữa hút năng lượng thần bí.

Ông cũng không hy vọng sẽ cấp tốc trùng kích khóa siêu năng, mà chỉ mong tu vi võ đạo của mình có đột phá.

Đấu Thiên!

Vốn dĩ ông chỉ còn cách cấp bậc Đấu Thiên có một bước, lúc này cảm nhận được dòng nước ấm chuyển động trong cơ thể, tàn huyết đứt đoạn, huyết mạch mới cường hãn, mạnh mẽ như sông lớn ào ạt!

Cơ bắp càng thêm chặt chẽ, không phải vì chúng co lại thành khối mà là do cơ bắp nhiều thêm sức co giãn.

Một nụ cười hiển hiện trên khuôn mặt Viên Thạc, mái tóc bạc trắng của ông thậm chí còn bắt đầu chuyển đen.

Một lão niên hơn bảy mươi tuổi nhưng vào lúc này lại cảm thấy cơ thể mình như đang trở lại thời trẻ, khoảng bốn mươi tuổi, lúc đó cũng là thời kỳ đỉnh cao của ông, sau năm mươi, ông bắt đầu có dấu hiệu xuống dốc, cơ thể không cường đại như trước, chỉ là dựa vào kinh nghiệm mới có thể bảo trì thực lực.