Chương 66

Con mắt thứ ba đã mở ra hoàn toàn! Thời khắc này, người phụ nữ đã nhìn thấy rồi.

Bất quá ngay khi thấy được lớp sương mù huyết khí của Viên Thạc thì đồng thời nàng ta cũng nhìn thấy một đôi mắt, một đôi mắt tràn ngập sát khí, đầy phẫn nộ, tràn đầy miệt thị và điên cuồng!

Đó là một đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người và vạn vật trên thế gian!

"Thật can đảm!"

"Dám dòm ngó bí thuật của ta, muốn chết!"

Chính lúc này, Viên Thạc tựa như một con chim, một bước lên trời!

Thứ Điểu thuật trông như gà con bay nhảy xấu xí mà lúc trước Lý Hạo từng nhiều lần nhìn thấy, nhưng hiện tại lại hoàn toàn lột xác da thịt, như thể đây là hai công pháp hoàn toàn khác biệt.

Đằng không phóng lên, hai tay giang cánh!

Viên Thạc phát hiện ra ánh mắt dò xét nhìn trộm của đối phương liền bừng bừng phẫn nộ.

Lửa giận tích tụ trong nhiều năm qua, thời khắc này mãnh liệt tung hoành, ông hóa thân chim bay, hai tay sải rộng, trực tiếp lăng không vọt đi, vung vẩy cánh tay, động tác có thể không quá đẹp mắt nhưng tốc độ lại vô cùng kinh người!

Trong tích tắc, Viên Thạc đã bay vọt trăm mét.

Rơi xuống một cành cây, ông hơi điểm nhẹ chân rồi lại lần nữa bay vụt lên!

Ông không thể làm đến mức sải cánh tung bay trên trời như chim, nhưng lực nhảy thì tốt đến dọa người. Trong chớp mắt, ông đã lần nữa bắn ra xa cả trăm mét.

Chỉ vài giây ngắn ngủi mà ông đã vượt qua hai, ba trăm mét.

Mà hết thảy những việc này không chỉ khiến Lý Hạo không phản ứng kịp, mà ngay cả hai vị Siêu Năng Giả kia cũng thậm chí không kịp trở tay!

Rất nhanh!

Nhanh tới nỗi không gì sánh được!

Viên Thạc đã tu luyện Ngũ cầm bí thuật đến cấp độ toàn năng.

Khoảnh khắc tiếp theo, ông lần nữa bật lên cao, cơ hồ ngang bằng tòa cao ốc hơn 30 mét.

Trên sân thượng tòa nhà, đôi nam nữ kia đều biến sắc.

Hồ Hạo vội vàng mở miệng: "Viên lão..."

"Grừ!"

Âm thanh hổ khiếu nhất thời trấn áp mọi thứ!

Ầm!

Ù tai!

Thất khiếu của Hồ Hạo tức khắc chảy máu, lỗ tai choáng váng như kẻ điếc, lúc này, một luồng năng lượng thần bí phun ra khiến gã không thể giải thích được.

Mà người phụ nữ kia để mở được con mắt thứ ba nên đã tiêu hao rất nhiều năng lượng thần bí.

Hơn nữa người còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, giờ khắc này con mắt thứ ba bỗng đau nhức kịch liệt, cả người nàng ngây dại, thậm chí còn chưa kịp nhắm mắt lại thì cả ba con mắt đồng loạt nhìn thấy một nắm đấm giáng tới!

"Dám nhìn trộm bí thuật của ta, to gan!"

"Gϊếŧ!"

Sát khí và huyết khí ập đến!

Ba con mắt của người phụ nữ giăng đầy tơ máu, nàng ta không nhìn thấy gì, chỉ thấy khung cảnh trước mắt là một màu đỏ thẫm cực kỳ chói lóa.

Rầm!

Một giây sau, một tiếng vang thật lớn truyền ra.

Viên Thạc đấm xuống một quyền, gân cốt vang lên như lôi đình trầm đυ.c, oanh bạo hư không.

"Aaaa!"

Tiếng kêu thét chói tai vang lên, ba con mắt của người phụ nữ đồng thời đổ máu, một lượng lớn năng lượng thần bí bộc phát lan tràn.

"Tiểu trừng đại giới, niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, ta tha cho ngươi một mạng!"

Ầm!

Lại một tiếng vang thật lớn, xen lẫn với tiếng không khí nổ đùng đoàng, Viên Thạc vung ra một cước, trực tiếp đá người phụ nữ lên không trung, xen lẫn tiếng xương gãy ghê người!

"Viên lão, hiểu lầm rồi!"

Hồ Hạo vội vàng lăng không lao tới, trong tay hiện ra một thanh quang kiếm, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt trán nhưng gã hoàn toàn không dám động thủ, chỉ có thể lớn tiếng la lên, một phát bắt được người phụ nữ vừa bị đá văng, rút lui vài bước giữa không trung, dần dần mới ổn định thân hình đứng vững lại.

Trong vòng tay gã, người phụ nữ đã bất tỉnh, máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng.

Ánh mắt Viên Thạc hết sức rét lạnh, trực tiếp đáp xuống, một cước đạp nát mặt đất, để lại một đạo rãnh sâu hoắm.

"Hiểu lầm? Cứ coi như hiểu lầm đi! Nếu không phục thì bảo thủ trưởng của các ngươi tới tìm ta!"

Viên Thạc tuổi tác đã cao, khí thế dần giảm sút, khóe miệng cũng rỉ ra một ít máu, bất quá ông vẫn cười lạnh, "Trở về nói cho bọn họ biết, mặc dù Viên Thạc ta đã già, thực lực mười phần chỉ còn một nhưng cũng không phải kẻ mà những sinh vật nhỏ bé như các ngươi có thể sỉ nhục! Siêu năng quật khởi, võ sư hết thời ư? Vậy Viên Thạc ta cũng không ngại nói cho các ngươi hay, chọc cho võ sư nổi giận lên thì ta vẫn đủ sức cho các ngươi tắm máu tươi ba thước như thường!"

"Không dám, không dám!"

Hồ Hạo đưa người phụ nữ hạ xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, nhanh chóng nói: "Viên lão, thật sự là hiểu lầm thôi! Đây là lần đầu tiên Trần Mộng làm nhiệm vụ thực địa, không biết chừng mực. Mục đích của chúng ta là bảo vệ Viên lão, cũng vì lúc nãy Viên lão che đậy tiểu viện, Trần Mộng lo lắng cho an nguy của ngài nên mới mở chân địa chi nhãn..."

"Lý do hay lắm, thế thì cứ coi là hiểu lầm đi!"

Viên Thạc hờ hững nói: "Hiểu lầm hay cố ý dò xét cũng được, đây là quy củ của võ sư ta! Ta chỉ truyền Ngũ cầm bí thuật cho đồ đệ, người ngoài tuyệt đối không được dòm ngó!"

Nói đến đây, Viên Thạc đột nhiên ôm chặt l*иg ngực, liếc nhìn Hồ Hạo, chậm rãi xoay người lui về phía tiểu viện của mình, giọng nói có phần thê lương, "Không dám gϊếŧ nữa, thay bằng 20 năm trước... không, chỉ cần là ba năm trước, nữ nhân kia mà dám dòm ngó ta truyền võ thuật, cho dù có là người của Tuần Dạ Nhân thì ta sẽ gϊếŧ chết! Lớn tuổi nên cũng phế rồi..."

Bi thương không nói nên lời, bất lực vô tận.

Lúc bấy giờ, người phụ nữ vừa mới thanh tỉnh, nghe vậy thì nhịn không được cả người run lên, bất quá không dám hé răng một tiếng.

Viên Thạc bước đi có chút loạng choạng, nhất đại tông sư, giờ phút này phảng phất như một ông lão tầm thường ốm yếu.

"Giữ lại một hơi cuối cùng vốn muốn dùng để gϊếŧ kẻ thù cũ, vậy mà lại phải dùng trên người các ngươi... Thật đáng tiếc!"

Giọng nói thất vọng của Viên Thạc lại vang lên.

Sắc mặt Hồ Hạo biến đổi.

Thọ nạn của Viên Thạc sắp tới rồi sao?

Mấy năm trước bị thương quá nghiêm trọng, hôm nay quả thực bạo phát lợi hại, cả khí tức và huyết khí đều thiệt hại, nếu vết thương tái phát dẫn tới ông ta ngã xuống thì...

Mồ hôi chảy dài trên trán Hồ Hạo!

Gã đợi đến khi Viên Thạc biến mất rồi mới giận dữ nhìn người phụ nữ, lạnh lùng nói: "Phiền phức lớn rồi!"

"Ông ta... suýt chút nữa đã gϊếŧ ta..." Người phụ nữ phẫn nộ.

Hồ Hạo nghiến răng, thật muốn bóp chết kẻ trong tay, "Ngươi suýt chết thì tính là cái gì? Vừa rồi ngươi đã ép ông ta động đến chân khí cuối cùng. Nếu Viên Thạc không thể trụ đến khi nhiệm vụ này kết thúc, hoặc tệ hơn nếu ông ta không thể tham dự đợt khảo cổ sắp tới, không có ông ấy để mở phong bế di tích… thì dù bây giờ ngươi không chết, tiếp đó ngươi nhất định sẽ bị bên trên điều động đến khu vực nguy hiểm nhất, thực hiện những nhiệm vụ đòi mạng nhất!"

Người phụ nữ biến sắc!

Nàng suýt chút nữa đã bị đánh chết, một mặt cảm thấy kinh ngạc trước sức mạnh của Viên Thạc, mặt khác vẫn thù rất dai, lão già này quá độc ác!

Nhưng bây giờ khi nghe thấy đồng đội phân tích, sắc mặt nàng ta đột nhiên thay đổi.

Viên Thạc... sắp chết?

Nàng ta kinh hãi không thôi, vừa nghĩ đến hậu quả sau đó thì đã không còn quan tâm đến việc bị thương hay trả thù gì nữa, chỉ còn lại hoảng hốt: "Ông ta... sẽ chết?"

"Thương thế quá nghiêm trọng, vết thương cũ tái phát!"

Hồ Hạo nhỏ giọng nói: "Thủ đoạn của Phá Bách đỉnh cấp quả thật lợi hại! Lăng không di chuyển tới ba bốn trăm mét, chớp mắt đã tới, huyết khí thậm chí còn áp chế năng lượng thần bí... Võ sư đúng là đáng sợ! Mà đây còn không phải là thời kỳ đỉnh phong của ông ta. Nếu là mấy năm trước thì chắc chắn ngươi đã chết. Có điều Viên Thạc hiện tại đã bị trọng thương, trái tim sắp hỏng bét rồi, lần này còn dồn lực bạo phát như vậy..."

Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, nàng sốt ruột nói: "Là lỗi của ta, ta lập tức nộp đơn lên cấp trên, dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm được, bao gồm cả tiền lương kỳ tiếp theo, đổi lấy một phần Bổ Thiên đan giúp ông ta chữa thương!"

Viên Thạc tuyệt đối không thể chết!

Ông ta mà ngã xuống thì rắc rối lớn sẽ kéo đến, nhất là khi chẳng bao lâu nữa bên trên sẽ diễn ra một cuộc thám hiểm di tích cổ.

Viên Thạc là chuyên gia am hiểu nhất về tòa văn minh cổ đại kia.

Tầm quan trọng của ông ta hiện tại, khẳng định là vô cùng trọng yếu với tất cả mọi chuyện lớn nhỏ ở Ngân Thành.

Hồ Hạo cùng nàng cùng tới đây cũng không phải vì giải quyết án tự thiêu, mà là không để cho án tự thiêu liên lụy đến Viên Thạc.

Cũng chính vì thế, Viên Thạc mới nhiều lần bảo Lý Hạo đến tránh né ở chỗ mình, bởi vì ít nhất bây giờ ông ta vẫn còn được người của Tuần Dạ Nhân bảo vệ.