Chương 19: Ghen tuông ầm ĩ

Nghe mọi người bàn luận trên trời dưới đất nhưng Bảo Ngọc không tập trung được. Người đề nghị chia tay là cô, nhưng nghe tin có thể anh có người yêu ở nước ngoài vẫn làm cô bần thần. Chia tay rồi mới đến với cô hay là hiện tại vẫn còn quan hệ? Không lẽ cô chỉ là nơi cho anh ta giải quyết nhu cầu sinh lý do người yêu ở xa? Nghĩ như vậy, dù chẳng biết thực hư thế nào nhưng cô vẫn nổi giận. Hỏi rõ ràng hay là mặc kệ? Đã chia tay rồi thì chuyện đấy có còn quan trọng gì nữa. Nhưng anh ta bảo, chỉ tạm thời dừng lại suy nghĩ thôi chứ chưa phải chia tay. Vậy cô hoàn toàn có quyền tra khảo anh ta chuyện này chứ? Cũng không được. Nếu hỏi, anh ta lại nghĩ cô muốn bám lấy anh ta thì sao?

Suy nghĩ linh tinh khiến đầu cô như muốn nổi tung. Cảm giác khó chịu cứ âm ỉ trong lòng.

Quốc Thắng đi ngang qua vừa lén nhìn cô thì thấy anh mắt hình viên đạn của cô phóng tới. Anh như nhìn thấy trong mắt cô lửa đang cháy phựng phực. Bất ngờ điện thoại cô reng, nhìn thấy người gọi là HỒng Phúc, cô nhấc máy luôn, cố tình cho anh nghe thấy:

- Alo, có chuyện gì không anh?

Hồng Phúc mừng rỡ khi cô nhận điện thoại:

- Anh đang ở Sài Gòn. Nhớ đến em rất thích ăn kem. Nghe nói có quán kem Bud’s mới mở, muốn rủ em đi ăn thử.

Tâm trạng đang giận dữ vì nghi ngờ Quốc Thắng bắt cá hai tay, cô không kịp suy nghĩ mà trả lời:

- Được. Tối nay em rảnh.

- Vậy anh đến đón em.

Sau một giây, cô hối hận nhưng không kịp nữa rồi.

Quốc Thắng nghe giọng điệu sặc mùi hẹn hò của cô thì nổi giận đùng đùng, đóng sầm cửa lại. Anh tự nói tự nghe:

- Em được lắm. Vừa đề nghị chia tay lại liên tục đi hẹn hò. Mình còn đứng sờ sờ đây. Thật là không thể chấp nhận được.

Trong khi đó, Bảo Ngọc đang nói chuyện điện thoại bỗng nhận ra mình vừa đồng ý đi gặp chồng cũ, cô không biết nên xử lý tình huống này thế nào, đành trả lời:

- Không cần đâu, em tự đi được. Nhưng em nói trước, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường.

Quốc Thắng áp tai lên cửa nghe lén, không biết đối tượng gặp của cô là ai. Anh nghĩ nghĩ mình phải theo dõi, không thể để cô cắm sừng lên đầu được. Anh gọi điện cho trợ lý, nhờ mượn giúp anh một chiếc xe máy. Không cần là mô tô phân khối lớn nhưng phải chạy nhanh một chút, anh cũng không muốn vừa ra tay đã mất dấu cô.

Tan tầm, Bảo Ngọc đi xe bus về nhà, anh đi xe máy bám sát theo sau.

Trong lúc cô vào nhà ăn uống tắm rửa, thay quần áo thì anh núp ở góc đường chờ đợi.

7h tối, cô đi xe máy ra khỏi nhà, mặt mộc, quần jean, áo thun bình thường. Cô không ăn diện mà đi thế này, anh rất hài lòng. Chứng tỏ đối tượng hẹn, bình thường, không quan trọng.

Cô lái xe chậm nên để giữ một khoảng cách an toàn phía sau cô khá khó khăn. Chiếc xe máy mượn lại nhỏ bé so với thân hình khổng lồ của anh, thu hút không ít ánh nhìn tò mò của người đi đường. Nhưng may mắn, Bảo Ngọc không phát hiện ra. Cô chạy một mạch đến quán kem Bud’s trên đường Nguyễn Trãi. Gửi xe rồi đi vào quán. Anh đi sau nên sau khi gửi được xe vào trong thì tìm mãi mới cô. Tầm này quán khá đông khách, Bảo Ngọc ngồi ở góc cũng không thấy anh đi vào.

Lần đầu tiên làm việc lén lút thế này khiến Quốc Thắng khá bối rối, anh cũng không rõ mình định làm gì bước tiếp theo. Hướng anh ngồi nhìn rõ cô, nhưng người đàn ông kia quay lưng lại nên anh không thấy mặt. Anh ta cũng cao to như anh vậy. Quốc Thắng bực tức: “Hợp gu của em quá nhỉ?”. Không biết họ nói gì với nhau càng khiến anh sôi máu. Cô nhẩn nha mυ"ŧ thìa kem, khiến máu nóng anh chạy thẳng lên đầu. Vừa nhìn thấy người đàn ông kia vươn tay ra nắm tay cô (sự thật là Bảo Ngọc rụt lại kịp thời, ma trảo của anh ta thất bại), anh không kịp suy nghĩ đã thấy mình đứng dậy, lao đến lôi thằng khốn kiếp kia ra khỏi ghế.

“Hóa ra là thằng chồng cũ.”

Không nói một lời, hai người đàn ông phong độ ngời ngời, đẹp như tượng tạc lao vào nhau quần thảo như hai con trâu điên.

Bảo Ngọc giật mình, có cảm giác như bị bắt gian. Cô gào thét ngăn cản nhưng vô tác dụng. Vào lúc đàn ông đang điên máu vì ghen tuông thì trời sập cũng không biết.



Tuy Quốc Thắng giỏi võ nhưng Hồng Phúc cũng không phải dạng vừa. Lại đánh đấm kiểu đường phố thế này thì cả hai tơi tả như nhau.

Bảo Ngọc hết túm người này lại lôi người kia cũng không có tác dụng. Người hiếu kì bu lại quan sát nhưng không ai bước vào ngăn cản. “Cản hai thằng điên, nhỡ nó đâm cho một phát thì toi”.

Quản lý gọi bảo vệ vào hợp sức tách hai người ra. Đến lúc này thì cuộc so găng mới dừng lại.

Bảo Ngọc bất lực ngồi sụp một chỗ ôm mặt xấu hổ.

Quốc Thắng chỉnh trang lại quần áo, rồi chỉ thẳng mặt Hồng Phúc:

- Tao cảnh cáo mày, trách xa cô ấy ra.

Hồng Phúc lau mép dính máu:

- Mày là thằng chó nào mà ngông cuồng. Ngọc là vợ tao, mày lấy tư cách gì mà phát biểu ở đây.

- Mày sẽ sớm biết tao là thằng nào ngay thôi. Đừng nực cười, một tiếng vợ, hai tiếng vợ. Mày xứng sao, thằng khốn?

Mặc kê cô đang đứng phía sau anh lôi kéo, anh tung thẳng một cú đấm vào mặt thằng nhãi xấc láo trước mắt.

Công an khu vực đến, lôi tất cả về đồn.

Quốc Thắng chủ động bồi thường tất cả thiệt hại của quán, ra tay rất sộp nên chủ quán cũng không làm khó dễ gì. Công an làm việc cho có lệ rồi cho giải tán. Từ đầu đến cuối, Bảo Ngọc không nói một câu. Cô phi thường tức giận. Cô làm gì mà gây nên cảnh xào xáo kinh khủng thế này. Anh hành xử như một thằng nhóc mới lớn. Không những theo dõi cô mà còn đánh ghen ầm ĩ. Quay trở lại quán lấy xe, anh thất thểu đi sau lưng cô. Lúc nãy hùng hổ bao nhiêu thì giờ tiu nghỉu mấy nhiêu. Không nghĩ cũng biết cô chắc chắn đang rất giận.

Mẹ cô liên tục gọi điện hỏi:

- sao giờ này chưa về?

- Dạ, con về ngay mẹ ạ.

Lái xe về, cô biết anh đang đi theo ngay phía sau lưng, tâm trạng không bình ổn nổi, tay lái cũng run run. Gần về tới nhà, cô quyết định tấp xe vào đường. Anh cũng vội dừng theo.

- Anh làm cái gì vậy hả? Theo dõi em?

- Đâu…. đâu có. Anh cũng về nhà mà. (Anh lắp bắp)

- Em hỏi chuyện lúc nãy.

- Là tình cơ. Phải, tình cơ thôi.

Người có lỗi là cô, hẹn hò với gian phu là cô. Sao tự nhiên anh lại phải sợ như thế này chứ. Đáng lý anh là người có quyền hạch sách cô mới phải. Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng họa có điên anh mới nói ra.

- Tình cờ cái gì. Anh cho em là con nít hay sao?

- Chúng ta làm tạm thời dừng lại suy nghĩ. Là tạm thời đó. Có phải chia tay đâu. Sao em lại đi hẹn hò với cái thằng đó. Định quay lại với nó hay sao?



Bảo Ngọc tức không nói nên lời:

- Anh…, anh…. Cái gì mà quay lại, cái gì mà hẹn hò. Không phải vì tức giận anh mà em lỡ lời ừ với anh ta hay sao? Không vì anh thì em cũng đâu phải gặp mặt anh ta làm gì.

Quốc Thắng nghe mà không hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Gì mà tại anh nên cô phải đi gặp mặt chồng cũ? Nghe sao cũng thấy quái lạ.

- Em đưa lý do gì mà khôi hài vậy? Vì anh cái gì? Anh làm gì mà em tức giận. Người đòi chia tay là em.

Tự nhiên đứng giũa đường cãi nhau. Cô luống cuống thế nào lại nói không đầu không đuôi. Xấu hổ quá hóa nông nổi, cô phán luôn:

- Vậy chia tay đi. Không suy nghĩ gì nữa.

- Được, em giỏi lắm. Đừng có hối hận đấy.

Cả hai lên xe phóng về hai hướng.

Gió thổi phần phật hạ nhiệt trong lòng Quốc Thắng.Anh hối hận rồi, nói gì không nói là nói “được”. Cô là người muốn bỏ anh, anh nói thế không phải là đồng ý buông tay nhau rồi sao.

Bảo Ngọc về đến nhà thì gần 11h đêm. Ba mẹ cô vẫn chờ cửa. Nhìn thấy cô an toàn không sứt mẻ, ba cô mới về phòng ngủ. Mẹ hỏi:

- Gặp chuyện gì mà về trễ như thế?

- Bạn con gặp chút rắc rối, con ở lại an ủi nó thôi. Không có gì đâu mẹ. Bữa sau con sẽ để ý giờ.

Vào phòng tắm rửa, leo lên giường, cô mất ngủ. Người bần thần vì câu nói của anh lúc nãy. Tự nhiên nước mắt cứ thế thấm ướt gối. Anh và cô không tương xứng, để bảo vệ bản thân, không muốn bị tổn thương cô nói lời chia tay.

Nhưng khi chính tai nghe anh nói “được”, trái tim cô như vỡ ra hàng trăm mảnh. Cô nghĩ mình thật sự rất quá đáng, đàn ông đầy tự tôn như anh, đã nhiều lần nhún nhường cô, nhưng là cô không biết điều. Thậm chí người anh đầy vết thương như thế cô cũng không hỏi thăm một tiếng, chỉ biết trách móc anh. Anh đã về đến nhà an toàn chưa? Cô hối hận, đáng lẽ mình không nên nói những lời như thế?

Với tay lấy điện thoại. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình hi vọng anh gọi cho mình.

Màn hình sáng nhấp nháy, tâm trạng cô nhảy vọt rồi nhanh chóng rơi xuống vực, hóa ra là Hồng Phúc. Dù lần này hoàn toàn không phải lỗi của anh ta, nhưng nhìn thấy tên cô vẫn cảm thấy bực mình. Không khỏi giận cá chém thớt, nếu không phải tại hắn thì họ đâu có cãi nhau. Cô không đọc tin mà xóa ngay và luôn. Giờ cô không có tâm tình mà lịch với chả sự.

Cuối cùng thì lo lắng cho anh chiến thắng tự tôn cá nhân, cô nhấn máy “Sếp”. Nghe tiếng alo của anh cô hỏi vội : -Anh về đến nhà chưa?

- Rồi. Có chuyện gì?

- Không, hỏi vậy thôi.

Cô nhanh chóng cụp máy. Nghe giọng điệu lạnh tanh của anh, cô rấm rứt khóc thêm một trận.

Cô không biết rằng, Quốc Thắng cũng đang cầm điện thoại, vô cùng muốn làm lành với cô. Nhìn thấy cô gọi, anh hớn hở cười cười, đang định giả vờ làm cao một tí thì cô cúp máy.

Ban đầu là tức giận, sau nghĩ nghĩ lại hối hận nữa rồi. Người ta đã gọi điện thoại, làm cao làm gì. Xin lỗi ngay có phải tốt hơn không? Quyết định gọi lại cho cô thì cô đã tắt máy. Đùa anh đúng không?

Cả hai mất ngủ một đêm.