Chương 3: Gặp lại tại quán Bar!

Khương Nhiễm quay sang nhìn quang cảnh lướt qua bên ngoài, giọng nhẹ bâng.

“ Hơn nữa, những lời này đâu phải lần đầu tiên chị nghe thấy.”

“ Dừng xe!"

Ba người đều bất ngờ nhìn người lên tiếng.

Thẩm Tư Niên nhìn cô, ánh mắt nương theo vị trí cô nhìn.

Cửa hàng bánh ngọt sao!? Cô ấy muốn ăn bánh ngọt?

Tiêu Vũ nhìn qua gương chiếu hậu lên tiếng hỏi.

“ Chị Nhiễm, chị cần gì sao?”

“ Không có gì! Cho xe chạy đi.”

Khương Nhiễm chậm rãi nhắm mắt hờ. Đôi hàng mi run run. Không ai có thể biết lòng cô lúc này ngổn ngang, rối bời thế nào. Trái tim cô khẽ đau âm ỉ.

Lại một đêm mất ngủ rồi.

...

Cạch!

Khương Nhiễm bước ra từ phòng tắm còn cầm theo chiếc khăn trắng để lau tóc. Vì vừa mới tắm gội xong nên vẫn còn vài giọt nước đọng lại trên tóc cô.

Reng... reng... reng!

Cô nhấc máy, người ở đầu dây bên kia là Trần Tịnh Y – cô bạn thân từ thuở nhỏ của cô.

“ Nhiễm Nhiễm! Đi Bar không?”

“ Được!” Cô không chần chừ đáp.

“ Oke! Mình đợi cậu ở chỗ cũ.”

Sau khi tắt máy. Khương Nhiễm không nhanh không chậm chuẩn bị quần áo đến chỗ hẹn.

Tại Bar Thanh Sắc 12h đêm.

12h là khung giờ cao điểm ăn chơi của các cậu ấm cô chiêu. Mà Bar lại là nơi lí tưởng nhất cho cuộc vui của những con người này.

Không những là nơi ăn chơi mà nó còn là nơi mà các tai to mặt lớn tụ tập bàn việc làm ăn hay thậm chí còn có những ông trùm trao đổi kinh doanh mật.

Khương Nhiễm vừa bước vào đã bị tiếng nhạc xập xình của nơi này làm cho choáng váng.

Từ khi cô hiện diện ở nơi đây, đã có không ít những ánh mắt si mê, háo sắc của bọn đàn ông chằm chằm vào cô khiến Khương Nhiễm bất giác cau mày.

Hôm nay đến Bar cô diện cho mình một chiếc áo da hở bụng để lộ ra vòng eo thon gọn trắng ngần , chiếc quần da bó sát càng khiến cho cô quyến rũ hơn trong mắt người khác giới, khác hoàn toàn với dáng vẻ khi làm việc của cô.

“ Nhiễm Nhiễm! Ở đây!” Tịnh Y ngồi từ xa thấy cô thì vẫy tay.

Cô tiến thẳng đến vị trí cô bạn thân của mình ngồi xuống một cách tự nhiên trước quầy pha chế.

Khương Nhiễm chủ động gọi cho mình một ly rượu vang có nồng độ cao.

“ Cho tôi một ly rượu vang có đá.”

Tịnh Y chống một tay quay sang nhìn cô.

“ Cậu có chuyện gì không vui sao?”



“ Không có!”

“ Ồ? Phải không? Nếu không có chuyện gì thì làm sao phải đến bar!?”

Tịnh Y khẳng định Khương Nhiễm nhất định có chuyện không vui. Làm bạn của cô mười mấy năm rồi, Tịnh Y sao không hiểu tính của cô gái này chứ.

Mọi lần cứ có chuyện gì không vui Khương Nhiễm đều rủ cô vào Bar uống rượu giải sầu. Hôm nay tự nhiên là muốn đi bar, nói không có chuyện gì thì tức là nói dối.

“ Chẳng phải cậu rủ mình đi sao!”

“ Phải nói là mình trùng hợp rủ cậu đi đúng lúc tâm trạng cậu không tốt mới đúng. Không thì một đạo diễn như cậu bận đến chẳng thấy mặt mũi đâu lại bỏ qua giấc ngủ mà đến đây sao!?”

“ Được được..., cậu nói cái gì cũng đúng!”

Khương Nhiễm bất lực trước Trần Tịnh Y. Cô ấy quả thật miệng lưỡi ngày càng lanh lợi hơn rồi. Đến nỗi cô không thể phản bác lại luôn.

Nhưng Tịnh Y cũng thấy làm lạ, Khương Nhiễm rất ít khi có chuyện buồn. Nếu có thì cũng là giấu trong lòng.

“ Có phải là vị thiếu gia họ Chu đó không?”

“ Bị cậu đoán trúng rồi.” Khương Nhiễm quay sang nhìn Tịnh Y gượng cười.

Tịnh Y nheo mặt nghi hoặc. Không đúng! Chuyện Chu Tự Lâm vốn không thể khiến cậu ấy buồn thế này. Trừ khi...

“ Cậu vẫn chưa buông được?”

Khương Nhiễm thoáng bất ngờ. Cô biết vấn đề mà Tịnh Y đang nói. Trong một khoảnh khắc, một tia đau khổ hiện lên gương mặt xinh đẹp vốn lạnh lùng của cô. Cô cụp mắt xuống thành thật nói.

“ Không buông được cũng không muốn buông.”

Tịnh Y lắc đầu thở dài.

Cùng lúc này, nhân viên pha chế đặt ly rượu mà Khương Nhiễm đã gọi.

Cô giơ tay định nhận lấy thì bàn tay thô ráp của một người đàn ông đã nhanh tay lấy trước.

“ Chị không nên uống rượu có nồng độ mạnh như vậy! Rượu không tốt cho sức khỏe!”

Nghe giọng nói này, Khương Nhiễm thoáng bất ngờ.

Sao Thẩm Tư Niên lại ở đây?

Tuy tiếp xúc với anh chưa lâu nhưng trí nhớ của cô rất tốt. Sẽ không thể nhầm lẫn được.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt yếu đuối lúc nãy ngay lập tức được thay bằng dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.

“ Đưa cho tôi! Tôi uống cái gì không liên quan tới cậu!"

“ Tôi pha cho chị một ly cocktail!?” Thẩm Tư Niên không để ý Khương Nhiễm nói gì cũng không đợi cô đồng ý liền đổ ly rượu đi và pha một ly cocktail nhẹ.

Khương Nhiễm không vui. Trước giờ cô ghét nhất là bị người khác xen vào chuyện của mình. Thế mà cậu ta lại dám...

Hơn nữa dáng vẻ lãnh đạm lúc nãy của cậu ta không giống con người dụt dè lúc sáng.

Trần Tịnh Y ngồi bên cạnh ngồi xem trò hay. Thú vị à nha! Lại có người thứ hai khiến Nhiễm Nhiễm nhà ta không làm gì được sao!?

Nhưng cậu thanh niên vừa rồi có chút giống...

Thẩm Tư Niên trở lại, mang theo một ly cocktail. Anh đưa cho cô.

“ Chị uống thử đi! Cái tôi pha sẽ không giống với loại bình thường họ hay pha đâu.”



Khương Nhiễm chần chừ nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy. Cô nhấp thử một ngụm nhỏ. Mùi vị này quả thật không tệ!

Rồi cô lại nhìn vẻ mặt mong chờ hệt như cún con của Thẩm Tư Niên. Trên mặt anh lúc này hiện rõ chữ ‘Thế nào? Thế nào? Chị có thấy ngon không?’

“ Cậu không nhất thiết phải nhìn chằm chằm tôi như thế đâu!? Ly cocktail này cậu pha cũng coi như uống được thôi!”

Thẩm Tư Niên nghe vậy cúi đầu buồn bã. Chị ấy không thích đồ anh pha. Chị ấy chê nó không ngon.

Trần Tịnh Y ngồi bên cạnh: “...” Đã nghiện lại còn ngại. Khương Nhiễm! Cậu đúng là cứng đầu.

Reng... reng... reng!

Điện thoại của Khương Nhiễm đột nhiên reo. Cô nghe máy.

Không biết người bên kia nói gì mà khiến cô cau mày lại.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Khương Nhiễm quay sang nói với Trần Tịnh Y.

“ Y Y! Mình có việc mình về trước!”

“ Được! Cậu cứ về trước đi!”

Khương Nhiễm rời khỏi ghế quay người rời đi. Trước khi rời khỏi cô dừng bước không quên nhắc nhở anh.

“ Thẩm Tư Niên! Giờ cậu đã là người của công chúng thì không nên làm việc ở mấy chỗ thế này. Sẽ ảnh hưởng đến công ty.”

Anh nhìn bóng dáng cô khuất dần dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt u buồn. Ảnh hưởng đến công ty? Cô đây là lo cho công ty chứ không phải cho anh sao?

Vẻ mặt anh thất vọng, cô đã rời đi rồi thì anh cũng không ở lại đây làm gì nữa.

Nghĩ rồi, anh đi vào bên trong rồi đi dọc theo dãy hành lang, bấm thang máy lên tầng cao nhất.

Suốt dọc lối anh đi không có lấy một bóng người. Dường như so với sự ồn ào náo nhiệt ngoài kia thì không gian ở đây lại yên tĩnh hơn rất nhiều.

Bởi đây là khu vực Bar dành cho khách VIP hoặc những ngườì có địa vị lớn.

Đứng trước một căn phòng, trên cánh cửa khắc rõ chữ VIP được mạ vàng. Không cần gõ cửa, Thẩm Tư Niên rất tự nhiên mà bước vào.

Không gian bên trong rộng lớn với ánh đèn đủ loại màu sắc, thậm chí còn có một khu vực được trưng bày hàng loạt các chai rượu có giá lên đến triệu đô khiến căn phòng trở lên xa xỉ hơn.

Người đàn ông điển trai một tay ôm gái, một tay cầm ly rượu đang ngồi giữa phòng kia chính là Mạnh Tử Triết – anh em chí cốt của Thẩm Tư Niên và cũng là đứa con độc đinh của Mạnh gia.

Ở thành phố Bắc thành này, Mạnh Tử Triết nổi tiếng một tay sát gái, phong lưu, đa tình. Tuy nhiên có điều khiến người ta phải nhìn anh bằng con mắt khác. Đó là năng lực của anh trong giới giải trí. Mạnh Tử Triết phong lưu là thật, thay phụ nữ như thay áo cũng là thật nhưng năng lực và quyền hành anh nắm giữ trong giới giải trí lại không hề nhỏ.

Tử Triết nhìn thấy Thẩm Tư Niên một thân sát khí đi vào, lên tiếng đùa cợt.

“ Dô! Thẩm tổng quay lại rồi sao? Không muốn làm nhân viên phục vụ à?"

Thẩm Tư Niên không để ý đến Tử Triết, đi thẳng đến chiếc ghế đơn ngồi xuống, nguồn hơi lạnh toả ra từ người anh vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm.

Mà không phải không giảm mà từ trước đến giờ nó không thể giảm.

“ Từ khi nào cậu có thói quen quan tâm đến chuyện của tôi vậy, hử”

Thẩm Tư Niên vừa nói vừa tiện tay lấy cho mình một ly rượu đã được rót sẵn ở trên bàn.

Mạnh Tử Triết nhún vai giơ ly rượu lên trước mặt lắc lắc, tay còn lại vòng tay qua vai người phụ nữ tiếp rượu bên cạnh, giọng có phần bất mãn.

“ Từ trước đến giờ, Mạnh Tử Triết tôi có lúc nào là không quan tâm bạn bè. Đâu giống như cậu, mới về nước có hai ngày mà ngày đầu tiên cậu đã cho tôi leo cây rồi. Cậu đúng là đồ vô lương tâm.”

Lại nhớ đến chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên anh về nước, trong lòng Thẩm Tư Niên lại có dâng lên cỗ cảm xúc hạnh phúc khó tả, khuôn mặt lạnh lùng quay sang nhìn Mạnh Tử Triết nhưng giọng nói dường như không hề tức giận. Ngược lại nếu nghe kĩ còn thấy có chút vui vẻ.

“Cậu làm sao quan trọng bằng chuyện của tôi được!”