Chương 42

Edit: Tạo Nghiệp

Ngụy Kim với Từ Toa ngày mai đều không cần phải đi làm, liền chơi không có chút cố kỵ nào cả.

Thời điểm hai người nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ, thì đã rạng sáng hơn hai giờ rồi.

Từ Toa không ngừng thở dốc, cúc huyệt còn có chút đau.

Cô nhớ tới chính mình vừa rồi đối với Ngụy Kim có chút thô bạo như vậy, mà thời điểm Ngụy Kim cắm cúc hoa chính mình, chính cô vừa nói đau, anh liền dừng lại hôn lên người cô, nhẹ nhàng vuốt ve, chờ chính mình lúc sau hoàn toàn thả lỏng ra rồi mới tiếp tục, liền có chút chột dạ.

"Ông xã, hậu huyệt anh có đau không?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Ngụy Kim nhìn cô một cái: "Không đau, còn em?"

"Có chút chút." Từ Toa nói.

"Ngày mai sẽ đỡ hơn." Ngụy Kim nói.

Vừa rồi anh làm đủ cách mơn trớn trước khi làʍ t̠ìиɦ, Từ Toa cho dù có nói không khỏe, thì cũng chỉ là tạm thời thôi.

"Lần sau không được lại hồ nháo như vậy nữa." Ngụy Kim nhìn Từ Toa trong l*иg ngực mình, cảnh cáo nói.

"Được rồi," Môi Từ Toa dẩu dẩu lên, "Vừa rồi bị làm như vậy, ông xã không thoải mái sao?"

Ngụy Kim không chút do dự liền nói: "Không thoải mái."

Từ Toa không tin, đều đã bị cô thao đến bắn ra mà còn nói không thoải mái chút nào.

Bất quá nói thật là, thời điểm Ngụy Kim bị chính mình thao, thật sự là quá mê người, Từ Toa nhìn xem còn cảm thấy máu huyết trong người như muốn sôi trào.

Trong lòng trộm nghĩ nữa, sẽ không có khả năng là lần sau không có, không ngừng có lần sau, mà còn thêm lần sau sau sau nữa.

Ngày hôm sau hai người tỉnh lại thì đã tới giữa trưa rồi.

Từ Toa hoàn toàn quên mất trong nhà vẫn còn mẹ Ngụy, tự mình ngồi dậy mở cửa đi ra ngoài, muốn lấy cho chính mình ly nước để uống, sau đó tay đang bưng đồ ăn từ phòng bếp ra tới lại vừa vặn chạm mặt với mẹ Ngụy.

Bốn mắt nhìn nhau.

Mẹ Ngụy nhìn Từ Toa triều mến lộ ra nụ cười hiền lành tươi tắn: "Tỉnh rồi sao? Như thế nào lại không mặc quần áo? Mau trở về phòng mặc quần áo vô đi, đừng để bị cảm lạnh đó."

Trong nháy mắt, lông tơ cả người Từ Toa dựng đứng lên hết, một lời cũng không nói ra được, trực tiếp quay người về phòng.

Bà ấy cư nhiên lại cười với cô!

Đây quả thực là sự kiện khủng bố nhất trong niên đại này.

Mẹ Ngụy nhìn bộ dạng cô chạy bộ bờ mông lúc lắc, thở dài.

Tối hôm qua bà bị mất ngủ.

Suy nghĩ trằn trọc cả đêm.

Cảm thấy chính mình không nên tồn tại thành kiến với Từ Toa.

Tuy rằng nhà Từ Toa rất nghèo, Từ Toa sẽ thường xuyên lấy tiền con trai bà kiếm được trợ cấp cho nhà mẹ đẻ mình, nhưng điều này không phải là chính.

Ngụy Kim như thế nào lại có loại niềm ham mê này?

Nếu chính mình thành công khiến cho hai đứa ly hôn, thì đời sau có lẽ Ngụy Kim sẽ đi tìm đàn ông mà sống chung cả đời, thì lúc đó bà sẽ làm sao đây?

Mẹ Ngụy càng nghĩ càng thấy sợ hãi.

Sợ chính mình không ôm được cháu đích tôn, mà cũng sợ Ngụy Kim sẽ thích đàn ông nữa.

Bà nghĩ đi nghĩ lại, còn không bằng khiến cho Từ Toa cùng với con trai nhà mình gắn kết thật tốt, rốt cuộc thì qua sự tình hai đứa làm như vậy, bà cũng coi như là đã hiểu tận gốc rễ rồi.

Thời điểm Từ Toa đi ra cùng với Ngụy Kim, mẹ Ngụy đã nấu xong một bữa cơm thịnh soạn rồi, đang ngồi ở trên ghế chờ đến phát ngốc.

Ngụy Kim kêu bà hai tiếng, bà mới có phản ứng lại.

Giương mắt nhìn đứa con trai nhà mình, nước mắt lại chảy ngắn dài.

Tạo nghiệt a.

Bà với lão Ngụy đã làm sai cái gì chứ? Mà lại khiến cho con trai mình lăn lộn thành cái bộ dạng như vậy?

"Mẹ, tối hôm qua mẹ nghỉ ngơi không được tốt sao? Sao sắc mặt lại kém như vậy?" Ngụy Kim nhìn vẻ mặt tiều tụy của mẹ Ngụy.

"Ngủ cũng khá tốt," Mẹ Ngụy miễn cưỡng nở ra một nụ cười tươi: "Thời điểm mẹ đến, trong nhà có rất nhiều chuyện không được an bài minh bạch, xem ra bây giờ hai đứa đều tốt hơn rồi, mẹ cũng cảm thấy yên tâm hơn. Buổi chiều mẹ liền về nhà."

"Nhanh như vậy? Không ở lại chơi thêm mấy ngày nữa sao?"Những lời này Ngụy Kim giữ trong miệng, trong lòng lại cảm thấy mẹ Ngụy trở về nhà cũng tốt.

Bằng không với cái tính cách của bà, lại nhanh mồm dẻo miệng làm khó dễ Từ Toa, tức giận lên cũng có khi đánh nhau không chừng.

Từ Toa làm nũng, nhiêu đó cũng đủ khiến mẹ Ngụy điên lên đòi đánh cô.

Trở về đi.

Mau trở về đi.

Nói anh bất hiếu cũng được, anh thực sự cảm thấy mẹ Ngụy quản quá nhiều thứ trong cuộc sống của anh.

Nếu có nhiều tinh lực như vậy, sao không mau trở về quản cha anh đi.

Đến nỗi mối quan hệ giữa anh với lão Ngụy nhà anh, cũng không cần mẹ già phải nhọc lòng đâu.

"Toa Toa ăn nhiều một chút." Mẹ Ngụy gấp đồ ăn cho Từ Toa liên tục, "Mẹ thấy cả hai đứa đều gầy nhom, chắc là phải kêu a di nấu nhiều canh thuốc cho hai đứa bồi bổ thân thể."

Từ Toa nhìn chằm chằm miếng thịt gà trong chém mình, cả người đều nổi da gà da vịt lên.

Chuyện gì vậy nè?

Cô thà tình nguyện để bộ dạng của mẹ Ngụy giống như tối hôm qua mà đối đãi với cô, cũng không muốn nhìn thấy một bộ dạng vẻ mặt ôn hòa như vậy.

Từ Toa hoài nghi trong chén cơm chính mình bị nhổ nước bọt vào, tuy rằng tay đang cầm đũa, nhưng vẫn luôn không nhúc nhích.

Mẹ Ngụy lại đang cầm đôi đũa chính mình gắp đồ ăn cho cô, Từ Toa lại càng không muốn động đến chén cơm này.

Ngụy Kim cùng với Từ Toa sinh hoạt đã lâu như vậy, biết là Từ Toa có thói quen ở rất sạch, xem cô nhìn chằm chằm vào chén cơm không có động đến, liền đem chén cơm của chính mình đổi qua cho cô: "Mẹ, gần đây Toa Toa không thích ăn thịt gà, mẹ nên tự mình ăn cơm là được rồi."

Mẹ Ngụy nghe vậy liền lập tức không cao hứng, cái gì mà không thích ăn thịt gà chứ, là đang ghét bỏ bà dùng đôi đũa chính mình gắp đồ ăn cho nó đây mà!

Nha đầu ở nông thôn, đã nghèo mà còn sĩ diện!

Mẹ Ngụy một bụng đầy bực tức, nhưng không dám biểu hiện ra bên ngoài, còn phải đối với Từ Toa gương mặt tươi cười nữa chứ, thật sự là cực kỳ khó chịu.

Cơm nước xong bà liền không ở nổi nữa, nói là phải trở về nhà.

Ngụy Kim muốn đi tiễn bà nhưng bà không cho, con trai của bà đã bị hồ ly tinh câu dẫn đi mất, trong lòng không còn có người mẹ này nữa rồi.

Thật khó chịu.

Không nhìn đến Từ Toa, phỏng chừng cũng sẽ không khó chịu đến như vậy.

"Bà xã, anh cùng với bạn có hẹn nhau đi chơi bóng, em có muốn đi cùng với anh không?" Mẹ Ngụy đi rồi, lúc sau Ngụy Kim nói với Từ Toa.

"Không đi đâu," Từ Toa vẫy vẫy tay, "Lần sau vậy, buổi chiều nay em có hẹn với Mỹ Mỹ rồi."

Chờ Ngụy Kim đi rồi, Từ Toa lập tức cầm lấy di động chính mình.

Thời điểm 9 giờ, Thẩm Thành đã nhắn tin cho cô một tin, hỏi cô buổi tối có rảnh hay không.

Từ Toa nhìn thời gian, hiện tại thì đã hai giờ rồi.

Cô nhanh chóng đánh mấy chữ gửi qua: [Có nha, ông chủ muốn gặp em sao?]

[Không chỉ anh muốn gặp em thôi đâu, bà nội cũng muốn gặp em nữa.]

A? Hôm nay phải đi gặp bà nội sao?

[Nếu em có gì không tiện thì nói.]

Từ Toa không có gì là không tiện cả, thật sự là hôm nay cô không có hẹn gì với bạn thân Mỹ Mỹ hết.

Sở dĩ cô nói như vậy, là muốn dành ra thời gian để ở bên cạnh ông chủ.

Từ Toa cấp tốc trở lại phòng, mở tủ quần áo chính mình, cởϊ qυầи áo, mặc quần áo vô, nhanh chóng chụp một tấm ảnh gửi cho Thẩm Thành.

[Mặc như vậy được không?]

[Không cần phải ăn mặc theo ý của người khác, chỉ cần em thích mặc như vậy là được rồi.]

[Váy như vậy kết hợp người đẹp nữa, là càng thêm đẹp mắt.]

Từ Toa nhìn hai tin nhắn được gửi đến, lông mày nhăn lại một chút, đem điện thoại buông xuống, đánh giá chính mình trong gương.

Nhan sắc thật sự không đủ tươi mát cho lắm, kiểu dáng còn thực bảo thủ.

Cô liền chọn một kiện váy khác trang trí bắt mắt, mặc vào, lại chụp gửi ảnh cho Thẩm Thành.

[Như vậy thì sao?]

[Rất đẹp. Anh nhớ rõ là em có một đôi bông tai màu lục, có thể đeo lên rất hợp.]

Thời điểm Từ Toa nhìn đến tin nhắn này có chút sửng sốt, đôi bông tai màu lục này là Thẩm Thành đưa cho cô, một lần cô cũng chưa từng mang qua, bởi vì người đàn ông này tặng cho cô rất nhiều vòng cổ quý giá, nhưng vẫn không so được với đôi bông tai màu xanh lục này.

Lúc trước Từ Toa có tưởng tượng, ông chủ đi mua cho chính mình nhiều lễ vật như vậy, chắc hẳn là không phải tự mình lựa chọn đâu, bởi vì việc này tốn quá nhiều công sức với thời gian.

Xem ra, hiện tại không phải như cô tưởng tượng rồi, rốt cuộc nếu như anh không phải tự mình đi chọn lựa, thì sao lại có thể nhớ rõ ràng như vậy.

Từ Toa bị anh làm cho cảm động mất rồi.

Cảm động vì người đàn ông này đối với cô vô cùng tinh tế với kiên nhẫn.

Lại càng cảm thấy cô không thể đứng chung với Thẩm Thành được, rốt cuộc chính mình trừ bỏ thân thể này, thì cái gì cũng không cho được Thẩm Thành.

Từ Toa khẽ cắn môi, nếu không thì liền nói với Thẩm Thành đến đây là chấm dứt đi?

Đau dài không bằng đau ngắn.

Cái ý tưởng này chỉ xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi thôi, mà đã khiến Từ Toa cảm giác l*иg ngực chính mình cực kỳ khó chịu, có chút cảm giác không thở nổi.

Luyến tiếc.

Một người đàn ông tốt như vậy, cô như thế nào lại có thể nói với anh chấm dứt tại đây được.

Nếu không thì.....Chờ một chút nữa đi, chờ gặp bà nội nói như thế nào đã.

---------------

Nhớ vote cho ta thêm động lực để edit nhe!!! Các nàng đọc chùa làm ta buồn ghia á :(((