Chương 23

Edit: Tạo Nghiệp

"Nói cái gì chứ?" Thẩm Thành khởi động xe.

"Ông chủ, anh sao nhanh quên quá vậy." Từ Toa nhìn Thẩm Thành, "Là vừa rồi anh nói rất tốt đấy, cái gì rất tốt chứ?"

"Chính là cái gì cũng tốt hết." Thẩm Thành cười cười nói.

Chờ đợi cả nửa ngày mà chỉ nghe được câu này, Từ Toa cảm giác chính mình là đang bị trêu đùa, trong lòng bỗng cảm thấy hơi giận một chút, nở một nụ cười hơi gian nhìn qua anh: "Ông chủ, anh hãy chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đi!"

"Chuẩn bị cái gì?" Thẩm Thành hỏi.

Từ Toa không nói chuyện, duỗi tay lướt qua ở trên đùi Thẩm Thành sờ sờ một chút.

"Làm gì vậy?" Dư quang Thẩm Thành liếc nhìn mắt Từ Toa, có vẻ như cô rất thích những hành động trêu đùa như vậy, "Trắng trợn táo bạo như vậy, là em muốn sử dụng quy tắc ngầm với ông chủ sao?"

"Đúng vậy," Từ Toa cười tủm tỉm nói: "Có cho hay không đây?"

"Cho chứ," Thẩm Thành nói tiếp, "Chỉ sợ em không dám thôi."

"Em có cái gì mà không dám chứ," Từ Toa buông lời tàn nhẫn nói, "Bây giờ em sẽ xuống xe cho anh tiếp tục đợi nữa."

Thẩm Thành cười khẽ: "Anh sợ quá đi mất, lần sau xin hứa sẽ thỉnh Từ tài vụ ôn nhu hơn."

A!

Người này sao lại có thể dùng âm thanh mê hoặc mà nói ra những lời yếu thế như vậy.

Nếu không phải còn chút lý trí, thì Từ Toa đã rất muốn đem ông chủ đi tử hình ngay tại chỗ rồi.

Thẩm Thành chắc là biết Từ Toa ngủ nướng mới dậy không có thời gian ăn bữa sáng, nên mua đem theo cho Từ Toa một bịch bánh bao nhỏ.

Từ Toa ăn vào mới phát hiện, mỗi cái bánh bao nhỏ nhân bên trong đều không giống nhau nha, cô đây là lần đầu tiên được ăn loại bánh này đó, mỗi một ngụm cắn vào đều có thể cảm nhận được niềm vui của người làm bánh.

"Ăn ngon không?" Lái xe Thẩm Thành nói.

"Ăn ngon lắm." Một bên má Từ Toa phình phình ra, "Chỉ có điều quá nhiều, em ăn không hết đâu."

Lúc này vừa lúc là đèn vàng chuyển sang đèn đỏ, xe ngừng lại.

Thẩm Thành nhìn thoáng qua bên má phình phình ra của cô trông như lúc con Hamster đang nhai vậy, rõ ràng là đã ăn rồi, mà anh vẫn nói thêm: "Lại đây đưa anh một cái đi."

Từ Toa nghe vậy lập tức đưa qua cho anh, lúc sau cô ăn không vô nữa, còn lại Thẩm Thành đều ăn hết.

Thẩm Thành đã dùng một chiếc du thuyền tư nhân thật lớn thật xa hoa để đưa Từ Toa ra biển chơi, du thuyền có bốn tầng, thiết kế bên trong có phòng tập thể thao, KTV, phòng xem phim, phòng có phương tiện để giải trí.

Gia cảnh Từ Toa không tốt lắm, cả đời chưa thấy cái gì sang trọng xa hoa cả, sau khi gả cho Ngụy Kim xem như cũng hơi chút hiểu biết về sinh hoạt của người có tiền là như thế nào.

Nhưng loại du thuyền này, cô chưa từng ngồi qua.

"Ông chủ, chỉ có hai chúng ta thôi sao?" Đi dạo vòng vòng ở lầu một, Từ Toa hiện tại loại trừ những người mặc đồ người hầu phục vụ ở ngoài, thì chỉ còn cô với Thẩm Thành, có chút kỳ quái.

"Nếu em thích náo nhiệt, thì lần sau hai chúng ta mỗi người mời bạn bè thân thích tới cho thêm náo nhiệt." Thẩm Thành nghiêm túc nói.

Nghe anh nói như thế cô đoán chẳng lẽ du thuyền này là của anh sao?

Bất quá ngẫm lại thì cũng có khả năng chứ, dù sao thì anh ấy vẫn là phú nhi tử* mà.

*Phú nhi tử: con nhà giàu :)))

Đến nỗi nội dung lời nói của Thẩm Thành, Từ Toa cũng không để trong lòng, rốt cuộc là nếu như hai người thực sự mời bạn bè đến, quan hệ của hai người cũng không phải là thân thiết khắn khiết gì .

Phỏng chừng Thẩm Thành chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi.

Hai người ngồi xuống ở đầu du thuyền, không bao lâu người hầu liền đưa tới một bữa cơm trưa hải sản phong phú.

Từ Toa nghĩ đến tối hôm qua Thẩm Thành có hỏi cô là có thích ăn hải sản hay không, chớp chớp mắt, cô có phải hay không là đang tự mình đa tình mà cho rằng, bữa cơm thịnh soạn được chuẩn bị là vì cô?

Không thể, bởi vì đây là trên biển, nên ăn hải sản mới là bình thường.

Ánh mắt Từ Toa đảo hướng đến trên người hầu đang đứng một bên rót đồ uống cho cô.

Người hầu này thật là một người phụ nữ rất xinh đẹp, dáng người uyển chuyển dịu dàng , trên người mặc một bộ sườn xám màu đỏ, khi giơ tay nhấc chân thật sự rất ưu nhã không nói nên lời.

Mà loại ưu nhã này, trước mắt là Từ Toa không hề có.

Chờ người phụ nữ đó đi rồi, Từ Toa ở phía dưới bàn mới đá đá chân Thẩm Thành: "Ông chủ, anh có phải là nhan khống* hay không vậy?"

*Nhan khống: yêu thích người đẹp.

Từ Toa hiện đang ở trên du thuyền, ngó qua ngó lại nam nữ làm việc trên thuyền là không ai có diện mạo bình thường hết.

"Không phải, làm sao vậy?" Thẩm Thành đang mở thân của một con cua. Từ Toa nói thích ăn nguyên nước nguyên vị, cho nên giữa trưa này đống hải sản đều không có trải qua phương thức nấu nướng hay xử lý đặc thù gì hết.

Từ Toa nghe nói vậy cũng không mấy tin tưởng: "Người phụ nữ vừa rồi có xinh đẹp không?"

"Xinh đẹp, nhưng không bằng em." Thẩm Thành cầm cái muỗng múc gạch cua trong thân con cua.

Vô luận lời anh nói có phải là thiệt tình hay không, thì Từ Toa nghe xong đều cảm thấy thoải mái, cười nói: "Em cho rằng anh sẽ trả lời là anh không có chú ý lắm chứ."

Cô nhớ rõ chính mình lúc trước có xem qua một cuốn tiểu thuyết bên trong có đoạn ngắn, nữ chính mang mấy người bạn thân cùng với nam chính đi ăn cơm, trong đó có một người bạn giá trị nhan sắc rất cao, ngồi đối diện với nam nữ chính.

Cơm nước xong, thời điểm đó chỉ còn lại nam nữ chính, nữ chính hỏi: "Bạn thân XX của em có đẹp không?"

Nam chính nói: "Không chú ý lắm."

Nữ chính nghe xong, trong lòng vui không kể xiết được, cảm thấy bạn trai mình rất yêu mình, trừ bỏ cô đi, thì bất luận là người phụ nữ như thế nào cũng không vào được mắt anh ấy.

Lúc ấy trong lòng Từ Toa liền nhịn không được mà phun cmn chứ, như vậy cái người còn sống sờ sờ ngồi đối diện anh ta mà anh ta không chú ý tới, nhưng trong một lúc vô tình nào đó cũng phải vô tình liếc mắt một hai cái chứ? Trình độ con người này không nhìn ra giá trị nhan sắc của đối phương, chỉ sợ là có bệnh về mắt rồi không phải sao?

"Sao lại vậy được chứ?" Thẩm Thành nói, "Tuy rằng không có nhìn xem chằm chằm đối phương, nhưng liếc mắt một cái cũng đại khái là có thể hình dung được."

Từ Toa nhìn anh một cái, nghe một chút, thực sự là người thành thật với người không thành thật khác nhau hoàn toàn.

"Nếm thử gạch cua này đi." Anh ngồi đối diện múc nửa cái muỗng gạch cua, đưa tới bên môi cô.

Từ Toa sửng sốt, từ lúc ở bên nhau với Ngụy Kim, cô trước nay đều là một bên đút anh, chưa từng được hưởng thụ anh đút cho, cho dù chỉ là một lần thôi.

Cô nhìn Thẩm Thành trước mắt, há miệng ngậm lấy cái muỗng, trong chớp mắt mùi vị thơm nồng của gạch cua đánh mạnh vào vị giác cô, đuôi mắt Từ Toa hơi hơi cong lên: "Ăn ngon quá!"

Thẩm Thành thấy cô cả người tràn đầy sung sướиɠ sau khi được nếm mỹ thực, cong cong môi.

Từ Toa đem gạch cua nuốt đi vào, Thẩm Thành lại đưa tới một cái muỗng khác, Từ Toa vừa ăn vừa nói: "Ông chủ, anh cũng ăn đi, không cần phải đút cho em nữa đâu. Anh còn như vậy, khiến em có cảm giác chính mình là không cho anh ăn."

"Từ tài vụ không có cho anh không ăn." Thẩm Thành lột cho cô một cái trứng tôm đưa qua, "Mà là papa muốn đút cho con gái ăn."

Từ Toa lại ở dưới bàn đá anh một cái: "Chỉ một chút đã muốn chiếm tiện nghi của em."

"Vừa rồi Từ tài vụ còn nói muốn sử dụng quy tắc ngầm với anh," Thẩm Thành cười nói, "Rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai đây?"

"Anh không nói em suýt chút nữa đã quên mất," Từ Toa nói, "Chờ, ăn no xong liền đem anh làm."

Ăn uống no đủ, Từ Toa lại quên mất vụ muốn sử dụng quy tắc ngầm với ông chủ.

Hai người ngồi ở đầu thuyền, ở phía bên trong xem cảnh biển đại dương.

"Có thể đi bơi lội không?" Thẩm Thành hỏi.

"Chắc không đâu." Từ Toa đang nghĩ tới cái gì đó, trong lòng còn sợ hãi nói, "Khi còn nhỏ, anh em mang em đến một khúc sông nói là muốn dạy em bơi lội, thiếu chút nữa là em chết đuối ở đó rồi."

"Anh sẽ dạy cho em." Thẩm Thành nói, "Đảm bảo không để em bị sặc nước."

Từ Toa chỉ vào biển rộng mênh mông không bờ, "Ở trong biển lớn này sao?"

Thẩm Thành nghiên đầu, nhìn thấy bộ dạng lúng túng của cô, khóe môi không nhịn được nói: "Lầu bốn có bể bơi," anh đứng lên, đưa tay ra cho Từ Toa, "Đi, ngay bây giờ mang em lên xem."

Từ Toa đem tay chính mình để vào lòng bàn tay anh, để anh tùy ý nắm mình kéo lên lầu.

Ở trên lầu xem cảnh biển, tầm nhìn không giống với lúc nãy, mà tâm tình cũng khác với khi nãy, Từ Toa xem xong lại muốn đón một ngọn gió bay lên, cảm thụ cảm giác bay lượn trong không trung một chút.

Sau đó lại bị ý nghĩ của chính mình chọc cười.

Cô nhịn không được liền lôi kéo Thẩm Thành, nói cho anh nghe về ý tưởng vừa rồi của chính mình.

Thẩm Thành nghe xong, lập tức nói: "Nếu như em muốn, anh sẽ cho người an bài."

Từ Toa xua xua tay: "Em ngẫm lại rồi, nếu thật sự cho em làm vậy em cũng chả dám.". Rốt cuộc, một khi không cẩn thận rớt xuống biển, thì sẽ mất đi mạng người không chừng.

Ánh mắt cô hướng đến bể bơi nhìn lại, rất rất lớn, còn thêm khu nước cạn cùng với khu nước sâu nữa.

Nơi được dù che mát, còn thêm bộ bàn ghế nằm nghỉ ngơi, mọi thứ đều được trang bị đầy đủ hết.

----------

Nhớ vote cho ta thêm động lực để edit nhe :)))