Chương 10

Edit: Tạo Nghiệp

Ngụy Kim do dự một chút, đôi mắt liếc nhìn bờ mông cong cong đang chu lên của Từ Toa, nói: "Anh đi nghe điện thoại."

Nói xong, không một chút do dự mà từ từ rút côn ŧᏂịŧ ra từ bên trong Từ Toa, cầm lấy di động đi ra ban công bên ngoài.

Mấy ngày này, Từ Toa bị anh cho "ăn uống" quá nhiều, trước kia làm qua một lần liền thấy đủ, mấy ngày nay tần suất làm ngày càng tăng lên, thực lại muốn nếm qua mùi vị quen thuộc lần nữa, phải chuẩn bị cho thật tốt thì làm vài lần mới cảm thấy đủ.

Cô nằm trên giường, nghe ngóng Ngụy Kim là đang nói chuyện với ai.

Bên ngoài ban công, di động được Ngụy Kim áp sát vào bên tai, âm thanh trầm thấp của Thẩm Thành liền truyền đến, Ngụy Kim thì thầm nói: "Lại qua đó nữa sao?"

"Bất quá..." Ngụy Kim nói.

Đây là lần đầu tiên Ngụy Kim dám cự tuyệt anh, Thẩm Thành hạ giọng, thẳng thắn nói ngay ý tưởng trong đầu của chính mình: "Tôi muốn cậu."

"Chờ một lát." Ngụy Kim cúp điện thoại.

Thẩm Thành chưa từng nói qua những loại câu như vậy, cho dù biết chính bản thân mình qua đó cũng chỉ để thỏa mãn nhu cầu cho anh ta, thì là anh vẫn đi.

Chỉ bởi vì câu "Tôi muốn cậu." của Thẩm Thành.

Ngụy Kim trở lại phòng, hôn hôn lên trán Từ Toa: "Công ty có việc gấp, anh phải đi, em ngủ trước đi không cần đợi anh."

Từ Toa vừa nghe xong, liền biết lý do vì sao rồi, trong lòng có chút giận.

Người ta đã cố gắng phục vụ tận tình cho anh thật thoải mái vậy rồi mà, một chút cũng không muốn ở lại bồi cô.

Từ Toa cắn răng, cố gắng nở một nụ cười, ngoan ngoãn mà gật gật đầu với Ngụy Kim, chờ Ngụy Kim đi rồi, cơ thể đang tràn đầy du͙© vọиɠ của cô bị chồng mình bỏ qua chợt nguội lạnh.

Hai đùi Từ Toa kẹp chặt lại, ma sát nhau.

Vừa muốn Thẩm Thành, vừa muốn Ngụy Kim.

Trong lòng vừa tức giận vừa hận. Qua một lát sau, cô cắn răng hạ quyết tâm.

Ngụy Kim có thể đi nɠɵạı ŧìиɧ, thì cô cũng có thể chứ.

Ngay lúc người phụ nữ ở độ tuổi có du͙© vọиɠ mãnh liệt nhất, mỗi đêm đều muốn, Ngụy Kim ngày thường có thể thỏa mãn cô, nhưng sau khi ở bên ngoài cùng Thẩm Thành làm bừa một đêm lúc sau mới về, thì anh đã rất mệt mỏi rồi, chỉ có buổi tối ngày hôm sau mới có thể thỏa mãn cô.

Từ điểm đó nhìn ra được, năng lực của Thẩm Thành hẳn là rất mạnh mẽ, nếu cường hãn như vậy, thỏa mãn thêm "vợ" của bạn trai chắc cũng thành vấn đề đâu nhỉ?

Buồn bực trong lòng Từ Toa dần trở thành hư không, cảm thấy chính mình quả thực là cơ trí mà. Bởi vì khi làm như vậy, cô vừa có thể trả thù Ngụy Kim, lại vừa có thể thỏa mãn được nhu cầu của bản thân nữa, vì sao lại không làm chứ ?

Việc này có thể khiến cho cô cùng Ngụy Kim ly hôn hay không, thì Từ Toa phải xem xét lại mọi việc mới được.

Nếu chuyện này mà cô làm xuôi chèo mát mái, thì còn có thể giải quyết được tên tình địch Thẩm Thành kia nữa.

Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, Từ Toa cảm thấy cũng không cần nhất định là phải giải quyết Thẩm Thành, nếu đã không còn Thẩm Thành này, thì sẽ có khả năng là còn một Thẩm Thành khác nữa.

Đảo mắt qua lại thì đã qua mấy ngày, Từ Toa đã thích ứng được với lịch trình công việc của câu lạc bộ, hiệu suất công việc liền tăng lên, có đôi khi còn dư một đến hai tiếng đồng hồ, cô liền xuống dưới lầu chơi tennis.

Hôm nay, Từ Toa cùng với đồng nghiệp hẹn nhau hội hợp ở câu lạc bộ lúc 8 giờ tối, cô đã đến sớm hơn giờ hẹn một chút.

Đánh tennis xong, mấy người đồng nghiệp đã chia nhau đi về ký túc xá hết. Chỉ có Từ Toa là phải về nhà.

Xe cô hôm nay phải đưa đi bảo dưỡng, còn chưa được đưa về, mà cô cũng có hỏi qua Ngụy Kim, nhưng anh lại có công việc đột xuất không tới được.

Từ Toa nghĩ thầm cái người này sẽ không lại đi gặp mặt Thẩm Thành nữa chứ, cô đi bộ ra đến cổng lớn của câu lạc bộ.

Bởi vì diện tích của câu lạc bộ rất lớn, vị trí lại ở vùng ngoại ô.

Đi ra câu lạc bộ, lúc sau còn phải đi tiếp thêm qua một dãy núi dài nữa.

Từ Toa cầm di động, vừa nói chuyện phiếm với đồng nghiệp vừa đi xuống sườn núi.

Chợt đυ.ng phải ai đó, cô mới phản ứng, vội vàng quay lại xin lỗi.

Người bị cô đυ.ng phải liền ôm lấy vòng eo cô, giọng điệu ngả ngớn nói: "Người đẹp, vừa mới tan tầm sao?"

Là một âm thanh xa lạ, Từ Toa vội vàng lui người lại, lại đυ.ng phải bức tường.

Đây chẳng phải là trước có lang hậu có hổ sao? Từ Toa thầm kêu không ổn rồi, cầm chặt điện thoại ngẩng đầu lên, liền phát hiện tên đàn ông đang nói chuyện ngả ngớn cực kỳ soái nga.

Từ Toa hỏi: "Chúng ta quen biết nhau sao?"

"Em không quen biết anh, nhưng anh lại biết em nha." Tên đàn ông cười nói, "Anh thường xuyên hay đến nơi này để chơi bóng, hai ngày trước mới thấy em, em là người mới sao?"