Ta không nhìn Thúy Nhi vẻ mặt bị thương ôm trái tim nhỏ bên cạnh, chống cái đầu nặng nề, cười híp mắt nói:
"Những thứ này đều là hoàng huynh nàng vừa mới ban thưởng.”
Tịnh Linh trầm mặc một chút, gian nan nói: "Vậy, vậy kỳ thật...... Kỳ thật cũng không khó coi lắm......”
“Vậy nàng cũng mang theo đồ hoàng huynh ban thưởng cho sao?”
Tịnh Linh nghẹn họng.
Đột nhiên, nàng phảng phất nhớ tới còn đang cùng ta gây chuyện, lập tức phát hoả, vỗ bàn đứng dậy tức giận nói:
"Đủ rồi! Ngươi có thể đối với một thẳng nam ôm hy vọng gì! Ngươi tới tìm ta làm cái gì, cố ý ăn mặc như vậy đến dọa ta làm cho ta buổi tối gặp ác mộng sao?!"
Ta xoa xoa lỗ tai bị chấn đến phát đau, mang theo ưu thương nhìn Tịnh Linh nổi giận đùng đùng trước mặt.
Tịnh Linh thay đổi rồi, nàng bắt đầu chửi mắng người, nàng bắt đầu độc mồm độc miệng, nàng không còn là tiểu công chúa ngạo kiều có thể tùy tiện đùa giỡn khi ta mới vừa vào cung nữa.
Bây giờ nàng đã biến thành một cô nương hung dữ rồi.
Sau khi nàng bình tĩnh lại, ta mới nói rõ với Tịnh Linh ý đồ đến đây.
Có thể là ở cùng một chỗ với ta đã lâu, Tịnh Linh ở trước mặt ta cũng không chú ý hình tượng nữa.
Thúy Nhi rưng rưng từ trên đầu ta lấy xuống cây trâm vàng cuối cùng, cổ của ta rốt cục được giải thoát, xoay trái xoay phải hai cái sau đó tinh thần sảng khoái uống một ngụm nước Tịnh Linh đặc biệt chuẩn bị cho ta:
"Có người muốn hãm hại ta, nàng không định giúp ta sao?"
Tịnh Linh nhìn ta vài cái xem thường, nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, rốt cuộc cũng nói chuyện rõ ràng : "Suốt ngày ỷ vào sự sủng ái của hoàng huynh ,sao ngươi không đi tìm huynh ấy giúp?”
“Thật sự không giúp?”
“Không giúp!”
Đáp án trong dự liệu.
Ta đặt chén trà trong tay xuống, ngồi nghiêm chỉnh, lớn tiếng quát: "Tô Tịnh Linh!”
Tịnh Linh bị ta dọa hết hồn, há miệng ngẩng đầu nhìn ta, vụn bánh ngọt trong miệng rơi đầy bàn.
Tuy rằng ta ngày thường hòa khí Phật hệ, giống như con cá muối, nhưng ta dù sao cũng là một tướng quân, lúc nghiêm túc khí tràng vẫn cực kỳ dọa người.
Tịnh Linh rõ ràng bị ta hù dọa, ta ổn định khí thế, chất vấn: "Nàng có biết nàng không giúp ta sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng hay không?"
“Có thể...... có thể có hậu quả gì chứ...... ?"
Tịnh Linh nuốt một miếng bánh ngọt, giọng nói có chút lo lắng.
Ta ưỡn ngực: "Nàng biết ta là ai không?"
Không đợi Tịnh Linh trả lời, ta liền tự mình nói tiếp: "Ta là thứ nữ của Kiều gia Kiều Khuynh Từ, phụ thân là Kiều lão tướng quân, huynh trưởng hiện giờ thanh danh chính vượng là đại tướng quân Kiều Khuynh Trác.”
"Chưa đề cập tới danh vọng của phụ thân ta ở trong triều dã, huynh trưởng ta Kiều Khuynh Trác trời sinh tướng tài, có văn có võ, tài cao bát đấu, phong quang tế nguyệt, lại càng không cần đề cập tới hắn lớn lên còn được gọi là thanh tân tuấn dật, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng..."*
{* Phong quang tế nguyệt: tình yêu nam nữ phóng đãng, chơi bời trăng hoa.
Thanh tân tuấn dật: Chàng trai trẻ đẹp trai, khí chất tươi mới, tuấn tú thư sinh.
Ngọc thụ lâm phong: Nét đẹp "ngọc thụ lâm phong" có chút gì đó mỏng manh yếu ớt, "nắng hổng ưa, mưa hổng chịu".}