Chương 12

Điều này làm cho Tịnh Linh dù đã 17 tuổi nhưng vẫn bị doạ sợ như một đứa trẻ, cũng không đến tìm ta nữa.

Mỗi ngày chạy tới cung của Thái hậu quỳ gối, ý đồ làm cho Thái hậu bỏ đi ý niệm làm mai.

Hành động tâm huyết dâng trào này của Thái hậu làm cho Tô Phất cũng có chút đau đầu, thân là một ca ca có tình cảm khiết phích, hắn không chỉ có đối với tình cảm của mình có khiết phích, đối với vấn đề tình cảm Tịnh Linh cũng phải như vậy.

Xuất phát từ tình thương đối với muội muội, Tô Phất đã từng vỗ ngực cam đoan sẽ để Tịnh Linh gả cho người trong lòng.

Hiện tại Tịnh Linh còn chưa có người trong lòng, biết đi đâu tìm một phu quân đây?

Thân là một người cuồng muội muội, Tô Phất cũng nóng nảy, ngay cả cờ cũng không thèm chơi, tối nào cũng cố ý cùng Tịnh Linh đi tìm Thái hậu, nghĩ biện pháp để cho bà già này hồi tâm chuyển ý.

Hai người bọn họ vừa đi, cuộc sống của ta lập tức trở nên thanh nhàn, cả ngày ngoại trừ xem chuyện vui và cắn hạt dưa thì không có việc gì làm.

Con người một khi rảnh rỗi sẽ không kiềm chế được muốn đi làm chút chuyện, ta ở trong cung hai ngày cảm thấy quá nhàm chán muốn đi gây sự.

Thân là con nhà võ, ta đối với cầm kỳ thư họa không có chút hứng thú, nhưng đối với đao thương binh khí lại rất nhiệt tình.

Đương nhiên trong hậu cung không cho phép mang theo binh khí nguy hiểm, nhưng điều này cũng không cản trở ta lấy gậy làm binh khí khoa tay múa chân.

Tuy rằng Tô Phất không tới nhưng giờ giấc sinh hoạt của ta đã bị hắn quấy rầy, vẫn là buổi sáng ngủ, buổi chiều và buổi tối thanh tỉnh.

Ta nghĩ buổi chiều ánh mặt trời gay gắt, hơn nữa người đến người đi, quá mức phô trương tóm lại không tốt.

Cho nên mỗi buổi tối ta ở trên bãi đất trống bên ngoài cung điện luyện võ, bốn bề không một bóng người, không người quấy rầy, tùy ý ta phát huy, mệt mỏi thì dùng khinh công vượt lên nóc cung điện, lẳng lặng thưởng thức cảnh đẹp ban đêm.

Chỉ là ngày hôm sau, trong cung liền phát ra tin đồn có nữ q u ỷ mang theo cây gậy ở nóc cung điện phiêu đãng báo thù đòi mạng.

Nghe được tin đồn này, ta ngồi ở trên ghế vểnh chân trầm tư cả đêm, quyết định về sau buộc tóc lại rồi mới trèo lên nóc nhà.

Thúy Nhi quỳ trên mặt đất ôm chân ta khóc bảo ta nghĩ lại, bởi vì nàng sĩ diện.

Ta không nghe, ta muốn tự do, ta muốn tự do.

Thúy Nhi đem cả người mình đè trên người ta không chịu xuống.

Cuối cùng một ngày trước khi hoàng thượng mời thầy phong thủy đến trấn an lòng dân, mới thành công ngăn cản ta leo lên nóc nhà vào buổi tối.

Ngày hôm sau, thầy phong thủy trẻ tuổi nghênh ngang tiến vào hậu cung.

Nếu không biết hắn là do Hoàng Thượng đích thân chỉ thị, ta còn tưởng rằng đó là một tên lừa đảo.

Ta ôm đầy bụng những từ ngữ mà tối hôm qua Thúy Nhi cưỡng ép phải học thuộc để ứng đối, đứng sẵn ở cửa bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh đón thầy phong thủy đến….dù sao người trong cung đều biết có ma quái náo loạn trên nóc Thừa Minh cung của ta.

Kết quả thầy phong thủy này mang theo một đám người trùng trùng điệp điệp tới cửa cung ta, lại xoay một vòng tại chỗ, thẳng bước hướng Đức An cung của Đức phi mà đi.

Ta:???