Tĩnh Liên Chi Truyện

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một câu chuyên tình cổ đại đầy tiếng cười và lãng mạn. Nàng vô sỉ, hắn càng vô sỉ hơn, luôn ăn hϊếp nàng lại còn thật là buồn ói...
Xem Thêm

Chương 3: Đôi bên lo lắng
Tối đến, hắn chạy vội đến chỗ hẹn.

Tự nhiên công vụ ập đến làm hắn không kịp đối phó… không biết nàng còn chờ hắn không nữa…

Chạy đến nơi nhưng lại không thấy nhân ảnh kia đâu, lo lắng tìm khắp nơi nhưng lại bặt vô âm tín, hắn một mình trở lại điểm hẹn cũ, ngồi xuống dãy ghế, rồi nhìn dân chúng đi qua lại.

Có lẽ… có lẽ lát nữa nàng sẽ đến… chắc nàng bận gì đấy…



Bận rộn cả ngày để chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai nàng mệt mỏi dựa hẳn vào ghế.

Mệt chết nàng rồi…

Đang nhắm nghiền mắt chìm vào giấc ngủ thì chợt nhớ đến câu nói hôm qua của người kia.

Trong lòng nàng không khỏi lo lắng.

Hắn sẽ không ngốc như thế chứ…

Nàng thoát lên người một cái áo ngoài rồi nhanh chóng chạy vù ra khỏi dịch trạm bất chấp sự ngăn cản của ám vệ ngoài cửa.



Đến khi chạy đến lương đình quen thuộc thì bóng hình nam nhân cũng chẳng thấy đâu.

Trong lòng nàng không khỏi hụt hẫng tủi thân…

Hắn giận nàng rồi sao… cũng đúng… giờ này đã nửa đêm rồi còn ai đứng chờ mình nữa chứ…

Thân hình nhỏ nhắn cô đơn đứng trong đêm tối không khỏi làm người khác cảm thấy sót thương.

Mí mắt nàng cụp lại rưng rưng dường như muốn khóc…

Đang tủi tủi thì một giọng nói nam nhân quen thuộc vang lên :

- Xú nha đầu… sao giờ ngươi mới xuất hiện hả…

Nàng giật mình rồi không quan tâm khóe mắt còn đọng lại vài hoa lê mà quay đầu nhìn hắn.

Xác nhận đúng là hắn, môi nàng dẫu lên, nước mắt tuôn trào rồi lao đến ôm hắn thật chặt, vừa đánh vào ngực hắn vừa mắng :

- Nam nhân chết tiệt… ngươi đi đâu thế hả…làm bổn nãi nãi lo lắng muốn chết…

Hắn bất ngờ chưa kịp phản ứng, hai tay bận cầm kẹo hồ lô không biết làm sao đễ ôm ấp, an ủi nàng.

Chuyển một cây sang tay kia rồi dùng một cánh tay ôm nàng thật chặt, nhẹ giọng xin lỗi :

- Xin lỗi… là ta sai… ta không nên làm nàng lo lắng…

Nàng nâng mặt lên nhìn hắn, vừa khóc vừa cười nói :

- Coi ngươi thật lòng như vậy… bổn nãi nãi tha thứ cho ngươi đấy…

Hắn nở một nụ cười thật tươi :

- Vậy hài tử cũng phải cảm tạ nãi nãi nhiều nha…

Nàng như bà cụ non xoa xoa đầu hắn:

- Tiểu hài ngoan lắm…

Lúc này nàng mới chú ý đến hai cây kẹo hồ lô trên tay hắn, nghi hoặc hỏi :

- Ngươi lấy hai cái cây này đâu ra thế ?

Hắn giơ giơ lên cười cười :

- Ta nghĩ nàng đói bụng nên mua về cho nàng ăn đó…

(mm: quảng cáo cắt ngang: khi bạn đói bụng thì hãy ăn một cây kẹo ngào đường , đảm bào bạn sẽ không còn đói bụng nữa mà chắc chắn 100% sẽ chuyển sang... đau bụng, ăn hai cây thì... thì... ( tự tưởng tượng))

Nàng vui vẻ :

- Thật sao…

Nhưng rất nhanh nghi ngờ :

- Giữa đêm mà cũng còn bán kẹo hồ lô á …

Hắn mặt dày :

- Đương nhiên là còn… thế nàng nghĩ hai cây kẹo này từ đầu lòi ra chứ ?

(mm : đương nhiên là nửa đêm đập cửa nhà người ta, ép người ta làm hai cây kẹo trong khi còn chưa tỉnh ngủ ấy mà…)

Nàng gật gật đầu tin tưởng:

- Ngươi nói cũng đúng…

Hắn sợ nàng còn hỏi han lung tung nên quát lên đốc thúc:

- Vậy rốt cuộc ăn hay không… không ăn thì để ta xử một mình vậy….

Nàng vội vàng giựt lại rồi trừng mắt nhìn hắn :

- Nam nhân ai lại ăn kẹo hô lô… tốt… tốt nhất mình ta hi sinh ăn hết hai cây nha…

Hắn mặt ủ dột nhìn nàng :

- Nhưng đó là tiền ta trả mà… chẳng lẽ ta không hưởng được miếng nào sao ?

Nàng suy nghĩ, mắt đảo được một vòng rồi búng tay một cái :

- Hay vậy đi… ta ăn… ngươi ngắm nhé…

Hắn không khỏi nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ :

- Vậy còn ác hơn không ăn…

Nàng nở nụ cười đều rồi rất nhanh liếʍ hai đầu hồ lô, xong đưa trước mặt hắn một cây :

- Đây… ngươi ăn đi…

Hắn run cả người, xòe tay đẩy cây kẹo trước mặt ra:

- Nàng… nàng thật mất vệ sinh…có giỏi thì ăn hết đi…

Nàng không khỏi gật đầu vui vẻ, cầm tay hắn rồi nhìn như ân nhân sống.

Hắn tốt quá nha…

(mm : không phải ca tốt mà là do tỷ mất vệ sinh quá đấy ạ…)

Mặt cười híp cả mắt nàng vui vẻ lần lượt ăn hết hai cây, ăn xong vẫn nhìn chầm chầm hắn.

Đang ngắm cảnh trời, hắn liền bất chợt quay đầu lại nhìn thì bắt gặp ánh mắt đang léng phéng nhìn hắn, trong lòng không khỏi sinh ra ý tứ đùa dai.

Lấy tay xoa xoa cầm, hắn nhếch môi, nháy mắt một cái rồi nói :

- Sao thế ? nhận ra sự quyến rũ vĩ đại của ta rồi sao…

Nàng trợn mắt nhìn hắn, môi hơi mếu khinh bỉ :

- Ăn gì mà tự tin quá vậy ?

Hắn trả lời :

- Đương nhiên là ăn cơm chùa như nàng nha !

Nàng cãi :

- Ai nói ta ăn cơm chùa ! ta ăn cơm trả tiền đàng hoàng nha !

- Thiệt không ?

Hắn giở giọng nghi ngờ.

Nàng khẳng định :

- Bổn nãi nãi nói một là một, nói hai là hai…

Hắn nở nụ cười âm mưu đạt được :

- Vậy nàng cũng tự tin quá đáng như ta rồi còn gì…

Nàng ngớ người rồi nghẹn họng như hắn…

Hắn mặt không đỏ rồi lấy cánh tay ôm chặt vai nàng, đầu dựa vào dụi dụi :

- Chúng ta thật hảo là phu thê trời sinh nha !!!

(mm : ọe…)

Môi run rẩy, nàng sớm đã nổi da gà toàn thân, lắp bắp :

- Ngươi quá mức vô sỉ rồi… còn lợi hại hơn sư phụ ta nữa…

Hắn giương mắt cún con lên nhìn nàng :

- Thế có muốn nhận ta làm sư phụ rồi tiện thể kết làm phu thê luôn không ?

Nàng lấy tay sờ lên trán hắn làm lòng hắn không khỏi lâng lâng, rồi cực kỳ vô tình dí trán thật mạnh làm hắn không đau nhưng vẫn la lên thật lớn, hai bàn tay ôm lấy cái trán đỏ hỏn rồi mắt rơi lệ nhìn nàng như thê tử bị phu quân bỏ rơi :

- Sao nàng lại làm thế ! nàng biết đau lắm không hả.

Nàng lại gần rồi xách tai hắn lên mắng:

- Làm thế để cho ngươi tỉnh lại ấy mà… nam nhân gì đâu mà tự kỷ thế chứ.

Hắn không nhịn mà cãi lại :

- Thế nàng đã thấy nam nhân nào tự kỷ mà đẹp trai hơn ta chưa… tưởng muốn tự kỷ là tự kỷ được à !!!

Nàng chỉ tay vào mặt hắn không nói nên lời :

- Ngươi… ngươi…

Hắn xáp lại gần nàng, vỗ vỗ lưng an ủi :

- Nương tử, bình tĩnh lại nha, phu quân xương xương…

(mm : đổi xưng hô quá nhanh…)

nàng muốn ngất xỉu vì quá giận thì hắn ôm chầm lấy, đỡ người nàng, làm như lo lắng la lên :

- Nương tử… nàng hảo tỉnh lại… nàng mà xỉu thì phu quân không dám đảm bảo sẽ làm gì nàng đâu nha…

Nàng xác chết sống lại rồi cóc đầu hắn một cái :

- Cái tên sắc đảm chết tiệt này… có ngày bổn nãi nãi cắt cái *pip pip * của ngươi cho hết lớn lối đấy…

Hắn gào khóc ôm lấy chân nàng :

- Nương tử đừng hãi… cẩn thận tín phúc của nương tử sau này chứ…

Lúc này nàng lửa giận ngập đầu… khí huyết công tâm… ngất xỉu tại chỗ…

Ta…ta hận…



Sáng mai lúc tỉnh dậy thì nàng bất ngờ khi thấy mình đang nằm nghỉ tại giường của mình.

Bò người ngồi dậy nàng nghi hoặc tìm kiếm chỗ sai nào đấy thì phát hiện có một phong thư để lên cái bàn bên cạnh giường.

Cầm lên… không có ghi tên người gửi…nàng xé phong thư ra xem thì thấy một tờ giấy… trên giấy ghi…ghi…

Nương tử yêu dấu… phu quân chờ nàng tối nay ở chỗ cũ nhé… phu quân sẽ tự nguyện cởi sẵn đồ để thê tử bắt nạt phu quân... phu quân đáng yêu gửi

Còn tặng kèm theo một dấu hôn nồng đậm buồn nôn nữa…

Nàng vừa tỉnh thì không khỏi muốn ngất xỉu lần nữa, đúng lúc này ám vệ của Song Đình bước vào, nàng ta nói :

- Ngươi tỉnh rồi… bắt đầu thay hỷ phục thôi…

Nàng hơi nghi hoặc hỏi nàng ta :

- Sao ta lại ở đây… không phải hôm qua ta xỉu ở…

Nàng ta mặt lạnh lùng đáp :

- Hôm qua ta đón ngươi từ tay vị công tử kia rồi đem ngươi trở về đây…

Nàng gật gật đầu hiểu ý.

Nàng ta cầm một bộ hỷ phục được gấp ngăn nắp để lên bàn rồi quay người bước đi, trước khi ra khỏi cửa còn nói :

- Thay đồ nhanh đi… chút qua phòng bên để người khác trang điểm… còn một canh giờ nữa thì kiệu hoa đến đấy.

Nàng mặt buồn buồn trả lời :

- Ừm…

Thêm Bình Luận