Chương 13

Hồng Thược và Tiếu Họa cũng như họ, trước đây đều không tiếp xúc nhiều với Lăng Ý.

Trong Thanh Huấn Doanh cũng có xã hội nhỏ riêng, đối với những thực tập sinh chưa thức tỉnh như Lăng Ý, bọn họ luôn coi thường.

Ai ngờ được một kẻ yếu kém như vậy, đột nhiên nổi tiếng, thức tỉnh thiên phú cấp SS?

Nói không chua xót là giả.

Hồng Thược ngược lại muốn ra oai phủ đầu với cô một chút nhưng người ta căn bản không sợ, dáng vẻ hờ hững đó không phải giả bộ, là thật sự không coi bọn họ ra gì.

Cấp SS thì ghê gớm lắm chắc.

Mẹ kiếp, đúng là ghê gớm thật.

Hồng Thược chỉ ăn nói chua ngoa thôi, không đến mức thật sự kéo bè tới, cậu ta nói: “Số phòng là 111111, muốn đi thì đi.” Nói xong cậu ta tự nhấn dịch chuyển tức thời.

Tiểu Béo: “...”

Thiếu niên bên cạnh thúc giục hắn: “Anh Viên, anh không đi à?”

Thực ra Tiểu Béo không béo, chỉ là mặt tròn, trùng hợp trong tên lại có chữ Viên, thế là hắn mang luôn biệt danh Tiểu Béo.

Hắn nghiến răng nói: “Đi xem coi!”

Hắn mới không ra sân đâu, cảm giác đau của sân huấn luyện mở đến 70%, bị đánh đau muốn chết, hắn không phải loại thích bị ngược như Tiếu Họa!

Lăng Ý đứng trên sân huấn luyện, cảm nhận sự kỳ diệu của “Trò chơi.”

Sân rất lớn, rất giống đấu trường cô nhìn thấy khi mới xuyên đến, chỉ là chỗ ngồi xung quanh trống rỗng, không có khán giả.

Bảng điều khiển trong suốt của hệ thống lơ lửng trước mặt cô.

Lăng Ý tiện tay nhấn một cái, sân huấn luyện lập tức thay đổi khung cảnh.

Phong cách đấu trường cổ xưa biến thành pháo đài trên không tràn đầy cảm giác Cyberpunk.

Cô lại nhấn một cái, sân huấn luyện biến thành khu rừng nhiệt đới xanh tươi, nhấn tiếp một cái nữa lại thành lâu đài cổ tối tăm ẩm ướt...

Liên tục đổi bốn năm cảnh, Lăng Ý mới dừng lại ở một hình ảnh giống như sàn đấu quyền anh ngầm.

Thú vị ghê.

Cảnh tượng chân thực đến mức có thể khiến giả thành thật, nhưng lại khiến người ta cảm nhận sâu sắc sự giả dối——

Rốt cuộc thì trong hiện thực, làm sao có thể tùy ý thay đổi “Cảnh tượng” như vậy được.

Tiếu Họa vừa bước vào đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Dưới lòng đất tối tăm, ánh sáng rất yếu ớt nhưng lại vô cùng rực rỡ, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, hàng rào thép cao vây quanh một sàn đấu, xuyên qua lưới thép gỉ sét, có thể nhìn thấy một thiếu nữ cao gầy đứng trên đài.

Cô mặc một bộ đồ đen gọn gàng, tóc dài tùy ý cột sau gáy, thần thái thoải mái, tư thế đứng ung dung nhưng lại hòa nhập vào cảnh tượng tràn ngập bạo lực máu tanh này mọt cách kỳ lạ, làm cho trái tim người ta đọng lại cảm giác áp bách.

Tiếu Họa gần như theo bản năng rút Hồng Anh thương ra, toàn thân cảnh giác.

Ngay sau đó, cảm giác áp bức căng thẳng đến mức khiến người ta không thở nổi kia biến mất, Lăng Ý hơi cúi đầu, nói: “Hồng Anh Thương rất đẹp.”

Tiếu Họa nhất thời đỏ mặt, còn vui hơn cả khi bản thân được khen, cô ấy nói: “Cảm ơn.”

Một luồng sáng rơi xuống, Hồng Thược và Tiểu Béo lần lượt xuất hiện trên sân huấn luyện.

Hồng Thược huýt sáo một tiếng: “Cảnh đẹp ghê, ngầu quá.”

Tiểu Béo lập tức nói: “Tôi xem thôi!”

Vừa dứt lời hắn định chạy lên khán đài, Hồng Thược giơ tay ra đánh một nhát sau lưng, giữ hắn lại trên sân.

Tiểu Béo trừng mắt: “Hồng Thược cậu vô liêm sỉ!”

Hồng Thược cười hì hì: “Tôi còn đê tiện hơn cơ.”

Cậu ta vừa dứt lời, con dao găm trong tay lật một vòng, một đạo Hỏa xà bay về phía Lăng Ý.

Đòn tấn công này đến rất nhanh, căn bản không cho người ta cơ hội phản ứng, đặc biệt là vừa rồi cậu ta còn đang nói chuyện với Tiểu Béo, không ai nghĩ rằng cậu ta sẽ đột nhiên tấn công Lăng Ý.

Hỏa xà cực kỳ nhanh, mang theo nhiệt độ cao kinh người, nếu bị nó cắn trúng, chưa nói đến mất máu mà còn rất đau, Tiểu Béo rất có kinh nghiệm.

Chỉ trong chốc lát, cả ba người đều không kịp chớp mắt, đã thấy Lăng Ý biến mất tại chỗ.

Hỏa xà lao vào khoảng không, cả ba đồng thời cảm thấy sau lưng lạnh toát, Tiếu Họa nhanh chóng quay người, giơ Hồng Anh Thương đỡ đòn, vẫn bị một cỗ lực mạnh làm cho lui về phía sau vài bước.

Hồng Thược phản ứng cũng nhanh, nhưng vừa rồi cậu ta mới tung kỹ năng, lúc này chỉ có thể dùng dao găm chống đỡ, nhưng đối phương đã sớm bóp chặt cổ tay cậu ta, “keng” một tiếng, dao găm rơi xuống đất.

Tiểu Béo sợ chết khϊếp, trực tiếp dùng hết HP, tự tạo cho mình một tấm khiên sắt không góc chết 360 độ.

Tấm khiên sắt là vật chất thực, vì tạo hình quá tròn, giống như một quả trứng khổng lồ, ầm ầm lăn ra ngoài.

Trong quả trứng còn có tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Béo.

Lăng Ý: “...” làm thế cũng được nữa hả.

Tiếu Họa và Hồng Thược trên sân thậm chí còn không thèm nhìn Tiểu Béo, cả hai đều mặt cắt không còn giọt máu, lòng còn sợ hãi nhìn về phía Lăng Ý.

Cô vừa làm gì?

Cô mới sử dụng kỹ năng gì?

Bọn họ hoàn toàn không nhìn ra!

Bọn họ nhìn không hiểu, nhưng Lăng Ý lại nhìn thấu bọn họ.