"Chíp... chíp..."
Tiếng chim hót vang vào căn nhà bùn trông vừa cũ kỹ vừa đổ nát, đánh thức cô gái trẻ gầy gò để bắt đầu một ngày mới.
Sau khi mở mắt ra, phải một lúc sau Cố Lập Cẩm mới thật sự thoát khỏi cơn ngáy ngủ. Cô vẫn chưa quen với việc thức dậy ở một nơi xa lạ, hơn nữa cô vẫn chưa quen với cơ thể của mình.
Cố Lập Cẩm đứng lên có chút lười biếng. Nhưng đây là một cảm giác tốt, vì trước đây ở thế giới cũ xảy ra đầy những sự kiện khủng khϊếp nên cô chưa bao giờ ngủ ngon và thức dậy với tâm trạng yên bình như vậy. Cô sống trong sợ hãi vì ở thế giới cũ không có gì thực sự an toàn. Ngay cả sau bốn mươi hoặc năm mươi năm, hầu như không có người nhiễm bệnh hay thây ma nào. Ở giai đoạn đầu, hơn một nửa số sinh vật bao gồm cả con người bị nhiễm virus đã biến thành zombie, và zombie là một xác chết vẫn còn sống, có thể di chuyển nhưng xác chết đó phải mục nát và phân hủy theo thời gian. Trong giai đoạn sau hầu như không còn lại gì. Nhưng sau đó điều đáng sợ nhất chính là con người. Khi mọi hệ thống chính quyền sụp đổ, luật pháp không còn ý nghĩa gì nữa. Nhiều người trở thành quỷ trong hình dạng con người và tấn công người khác.
Cố Lập Cẩm rũ bỏ những ký ức khủng khϊếp và đứng dậy thu dọn chăn, nệm cũ. Cô ra sau nhà, trước rửa mặt cô nhìn vào bóng của hình ảnh phản chiếu trong chậu nước, trước mắt cô là một cô gái trẻ với khuôn mặt buồn bã. Cơ thể này sở hữu đôi mắt nâu nhạt và mái tóc dài màu nâu sẫm tuyệt đẹp, nhưng do chủ nhân của nó bị suy dinh dưỡng lâu ngày nên mái tóc trở nên khô khốc và dễ bị gãy rụng. Cố Lập Cẩm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của bóng người phản chiếu trên mặt nước một lúc, nghĩ rằng cô gái trẻ này khá xinh đẹp, nếu có thêm một chút da thịt, có lẽ cô ấy sẽ đẹp hơn ngay cả khi có vết sẹo ở hai bên má. Trong trí nhớ của cô, cô gái này rất ít khi ra ngoài, nhưng nếu phải ra ngoài gặp gỡ người khác, cô ấy sẽ luôn đeo khăn che mặt. Nhưng không biết có phải là trùng hợp hay không, màu mắt của cô gái trẻ này giống với hình dáng cơ thể cũ của cô, điểm khác biệt duy nhất là cô khá khỏe mạnh, cao và mảnh khảnh và hơi cơ bắp như một người phải thường xuyên rèn luyện cơ thể.
Xem xét xong bộ dáng của bóng người này, Cố Lập Cẩm mới rửa mặt rửa mắt rồi đi tìm đồ ăn lấp đầy bụng. Cô thức dậy khi trời đã sáng hẳn, điều này đối với người dân ở đây được coi là thức muộn vì người ta thường thức dậy trước khi mặt trời mọc.
Không còn nhiều đồ dùng trong ngôi nhà này. Bởi vì mùa đông vừa mới trôi qua, nguyên chủ còn chưa vào trấn mua vật tư, hơn hết là vì cô gái trẻ ấy đã mất hết hy vọng sống.
Trên thực tế, hoàn cảnh sống của hai mẹ con không khó khăn so với những người dân làng khác vì khối tài sản mà mẹ cô gái thừa kế vẫn đủ để hai mẹ con sống thoải mái trong nhiều năm tới, mặc dù còn phải vào trại chữa trị bệnh cho Đổng Lập Cát. Từ ký ức của cô, có vẻ như bệnh của bà không phải là bệnh bình thường mà là bị đầu độc.
Đổng Lập Cát đã bị đầu độc từ khi còn ở nhà họ Trần nên đã phát hiện và tìm ra thuốc giải kịp thời. Nhưng cơ thể sau khi trúng độc của bà không còn khỏe mạnh như trước nữa, sau đó bà đau ốm liên miên. Cuối cùng, khi ly hôn, bà phải ôm con bỏ trốn về quê. Cũng vì ở quê không có nhiều đại phu giỏi như ở kinh đô, Đổng Lập Cát phải ra đi vì bệnh tật, để lại cô con gái mười ba tuổi một mình.
"Ừm..."
Cố Lập Cẩm thốt lên một tiếng kinh ngạc, trong ngực cô tràn ngập cảm giác đau đớn, hối hận và tức giận, đến nỗi cô không chịu nổi mà đưa tay lên ôm lấy ngực mình. Cảm giác được khóe mắt mình nóng hổi, cô chạm vào mặt mình, bàn tay Cố Lập Cẩm bị ướt một mảng nước mắt đang chảy ra mà cô không hề hay biết. Đây chắc hẳn là cảm giác còn sót lại của chủ nhân cơ thể này.
“Nếu có cơ hội, tôi sẽ tìm cách báo thù cho cô.” Cố Lập Cẩm lẩm bẩm hứa hẹn với chủ nhân cơ thể. Và cô nói điều này vì cảm giác mà cô cảm nhận được nhiều nhất là sự oán giận, đó có thể coi là sự đền bù cho việc cô đã sử dụng cơ thể này. Mặc dù cô không biết liệu chủ nhân của cơ thể có cho phép cô sử dụng nó hay không.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng, Cố Lập Cẩm nấu một bữa ăn đơn giản gồm ngũ cốc với khoai lang, ăn cùng thịt muối khô trong nhà, cô đã ăn như vậy nhiều bữa rồi, vì lương khô chỉ còn lại nhiêu đó. Nhưng Cố Lập Cẩm lại không cảm thấy ngán chút nào, có lẽ là bởi vì ở thế giới cũ của cô, đồ ăn là một thứ vô cùng quý giá, chỉ cần có cái gì đó làm no bụng đã tốt lắm rồi. Sau khi ăn no, Cố Lập Cẩm thu dọn bát đĩa, chuẩn bị bắt đầu làm việc, vận dụng chút sức lực mà cơ thể này có được.
Sau đó, Cố Lập Cẩm đi xử lý sân sau, công việc mà cô đã làm mấy ngày nhưng chưa thể hoàn thành vì phải luôn trì hoãn do cơ thể này quá gầy và suy dinh dưỡng, dù chỉ gắng sức một chút thôi cũng đã kiệt sức, mệt mỏi.
"Haiz...cố gắng..." Cố Lập Cẩm giận dữ càu nhàu vì sức lực của cô không như mong đợi. Cô không thể không nhớ đến cơ thể ban đầu của mình, cô đã luyện tập chăm chỉ để cơ thể phù hợp với công việc mà cô làm. Điều này khiến cơ thể cô mạnh mẽ như đàn ông, nhưng khi trở thành người có thân hình yếu đuối như vậy, cô không khỏi cảm thấy khó chịu. Vì vậy, ý định đầu tiên của Cố Lập Cẩm là làm cho cơ thể này mạnh mẽ hơn một cách nhanh chóng.
“Nếu nó có cùng kích thước như trước thì tốt quá.” Cố Lập Cẩm tiếp tục phàn nàn khi nhìn hai cánh tay yếu ớt gầy gò hiện tại này của mình.
"Ối!!!"
Cố Lập Cẩm hét lên vì sốc khi nhìn thấy chấm đỏ nhỏ ở giữa lòng bàn tay, nó giống với biểu tượng không gian của cô ở thế giới trước. Cô nhìn nó với sự phấn khích và hy vọng. Vì vậy, cô tập trung nghĩ về chiều không gian của mình và đột nhiên, cô đã bước vào một nơi quen thuộc với cô trong nhiều năm.
“Thật sự theo mình tới đây, sao có thể?” Tuy lời nói của cô có vẻ nghi ngờ, nhưng giọng nói của Cố Lập Cẩm lại rất vui vẻ. Bởi vì chiều không gian này sẽ giúp cô sống ở đây mà không gặp nhiều khó khăn.
“Hmm… cánh cửa gì đây?” Cố Lập Cẩm tò mò nói khi nhìn thấy một cánh cửa gắn liền với một cái cây lớn, nó có vẻ ngoài gần như hòa quyện với thân cây.
Không gian của Cố Lập Cẩm là một khu vườn rộng lớn với nhiều loại cây lớn nhỏ, có những thứ cô biết và có những thứ cô không biết. Mỗi khi cô bước vào chiều không gian, cô sẽ luôn ở phía trước cái cây to lớn này. Kích thước của nó là khoảng năm mươi người ôm nó. Tán lá của nó rất lớn và dày, cành thì rất là to có thể tạo bóng mát trên một diện tích rất rộng. Cố Lập Cẩm cũng không biết đó là loại cây gì và trước đây cánh cửa này chưa từng tồn tại. Cẩn thận quan sát, cô nhìn thấy trong không gian này có rất nhiều thứ kỳ lạ. Nhưng hãy tạm gác lại vì lúc này cô đang quan tâm đến cánh cửa trên cây lớn hơn. Cô gái trẻ cân nhắc một lúc, xem có nên mở nó ra hay không. Và rồi cuối cùng cô quyết định mở nó ra.
Tiếng bản lề cửa kêu lạch cạch như trong phim kinh dị. Cùng với một bức tranh đằng sau cánh cửa, đó là một căn phòng có kích thước bằng một căn hộ chung cư bình thường. Nhưng cô nghĩ có lẽ nó còn lớn hơn kích thước của cái cây. Ánh sáng trong căn phòng này đến từ ngọn một thân cây rỗng. Và trong không gian của Cố Lập Cẩm, ở đây không có màn đêm nên luôn có ánh sáng tự nhiên chiếu vào.
Trong phòng không có gì khác ngoài vài tủ sách xếp thành hàng, Cố Lập Cẩm đi đến tủ sách gần nhất lấy ra một cuốn sách có vẻ ngoài cổ kính, trên bìa của nó có viết là sức mạnh Prana. Thế là cô mở nó ra và đọc với vẻ thích thú. Nội dung bên trong được viết bằng ngôn ngữ cổ xưa, là một cuốn sách về thông tin năng lượng sâu sắc. Điều này ngay lập tức làm cho đôi mắt của Cố Lập Cẩm lấp lánh. Sau đó, cô từ từ khảo sát ngắn gọn các sách giáo khoa trong phòng này. Đây là một kho tàng kiến thức rộng lớn trên thế giới này, và cho cô biết được làm thế nào để sử dụng prana trong nhiều lĩnh vực khác nhau, cho dù đó là kỹ thuật, võ thuật, pha chế thuốc, làm phép hay ma thuật. Đối với cô, đây chính là một kho báu khổng lồ.
Từ ký ức của chủ nhân cơ thể, thế giới này đánh giá cao những người mạnh mẽ. Nói một cách đơn giản, nếu bạn đủ mạnh, ngay cả Hoàng đế của vùng cũng phải quan tâm đến bạn. Ngược lại, nếu yếu đuối, bạn sẽ đứng cuối chuỗi thức ăn và phải chịu đựng việc bị lợi dụng, áp bức. Mặc dù nó không tệ như thế giới cũ của cô trong thời đại mọi thứ sụp đổ, nhưng xét cho cùng, ở đây pháp luật vẫn còn tồn tại. Nhưng dù sao thì Cố Lập Cẩm cũng không thích kiểu văn hóa phân chia sức mạnh này.
Mà chuyện này cũng làm cho Cố Lập Cẩm có chút lo lắng. Bởi vì thân thể này không có Khí, giống như một kẻ tàn phế, yếu đuối, vô dụng đối với thế giới này, khó tìm được con đường tốt đẹp trong cuộc sống. Nhưng trước tiên phải nghiên cứu kỹ những cuốn sách này, cô nghĩ rằng ít nhất cô sẽ tìm được thứ gì đó mà cô có thể sử dụng.
Sau đó Cố Lập Cẩm chọn một cuốn sách giáo khoa cơ bản về Khí, đọc nó trước khi ra ngoài điều tra không gian của mình để xem còn điều gì kỳ lạ nữa. Cô nhìn quanh cái cây lớn, có rất nhiều vật phẩm từ thế giới cũ mà cô đã mang vào không gian này. Vì chiều không gian của cô có không gian rộng lớn và cô ấy muốn sống sót, điều này khiến Cố Lập Cẩm gần như quét sạch mọi thứ trên đường đi và cất giữ ở đây, mà không để ý xem nó có hữu ích hay không. Cô giữ niềm tin rằng cô giữ nó trong trường hợp cô có thể sử dụng nó. Nếu cô không sử dụng nó, không sao cả.
Những thứ vô dụng nhất mà Cố Lập Cẩm nhặt được, và cô đã nhặt rất nhiều, đều là những món đồ có giá trị như trang sức, bạc, vàng và đá quý. Vì sở thích cá nhân, khi thế giới còn yên bình, Cố Lập Cẩm khá thích những thứ này và mua rất nhiều. Nhưng cô hiếm khi có cơ hội sử dụng, vì cô ấy là quân nhân trong lực lượng đặc biệt. Công việc này không cho phép cô đeo những thứ này. Và khi thảm họa lớn của nhân loại xảy ra, những thứ này đột nhiên trở nên vô giá trị. Vào thời điểm đó, thức ăn và nước uống rất có giá trị, trở thành những thứ quan trọng thiết yếu, những thứ từng có giá trị nằm rải rác khắp nơi nên Cố Lập Cẩm đã nhặt chúng lên và ngắm nhìn để thỏa mãn sở thích của mình.
Nhưng khi Cố Lập Cẩm bất ngờ lại được sống trong một thế giới mà những thứ này vẫn còn giá trị. Cô phải cảm kích vì sở thích của mình đã khiến cô sưu tập nhiều như vậy. Cứ như vậy, cô đã trở thành triệu phú, không còn phải lo lắng về tiền bạc nữa.