Một đôi mắt trống rỗng, vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ từ ngôi nhà lớn nhưng nó lại đang trong tình trạng đổ nát. Đôi mắt ấy nhìn khu vực hoang vắng không một bóng người, nếu quay lại bảy, tám năm trước, …
Một đôi mắt trống rỗng, vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ từ ngôi nhà lớn nhưng nó lại đang trong tình trạng đổ nát. Đôi mắt ấy nhìn khu vực hoang vắng không một bóng người, nếu quay lại bảy, tám năm trước, nơi này hẳn là một ngôi làng giàu có, sang trọng, tràn ngập sự thịnh vượng bình thường của một thành phố lớn. Nhưng, hiện tại nó đã biến thành một nơi hoang vắng với đầy những tòa nhà mục nát và cỏ dại bao phủ, cho thấy nơi này đã lâu không có con người sinh sống. Giống như hầu hết các khu vực trên Trái Đất hiện nay, có lẽ chỉ có ngôi nhà này là còn sót lại một số dấu vết của sự sống.
Vì sự ích kỷ của một số người mà nhiều sinh vật trên trái đất đã chết. Bởi vì virus thoát ra khỏi phòng thí nghiệm khiến những sinh vật bị nhiễm bệnh trở thành những xác chết biết đi, không khác gì những thây ma trong phim mà nhiều người từng xem. Chúng lây lan một cách nhanh chóng, gϊếŧ chết hơn một nửa sự sống trên trái đất, trong đó có chính con người.
Một người phụ nữ trẻ ngồi trên chiếc ghế bập bênh cũ kỹ, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, sự cô đơn và trống rỗng như bao trùm lấy cô, Cố Lập Cẩm đã sống một mình ở ngôi làng bỏ hoang này trong nhiều năm. Nhưng trước khi đến đây, cô cũng đã thay đổi nơi sống nhiều lần. Có lần, cô đến một trại được tạo ra bởi những người có quyền lực để giữ những người còn sống sót lại với nhau. Nhìn thì có vẻ rất tốt, nhưng thực tế thì không phải vậy. Những người sống ở đó bị áp bức bởi những kẻ nắm trong tay quyền thế và sức mạnh. Và cô, một cựu sĩ quan lực lượng đặc biệt - Cố Lập Cẩm, không muốn bị bất cứ ai áp bức như vậy nên đã bỏ trốn và sống một mình trong nhiều năm.
Nhưng đổi lại, Cố Lập Cẩm phải sống một mình từ ngày này qua ngày khác, và chính điều đó đã khiến ý chí sống của cô dần cạn kiệt. Dần dà, Cố Lập Cẩm đã không còn muốn sống trong thế giới gần như không còn gì này nữa rồi.
Tình trạng của cô có thể cảm thán bằng hai chữ đau lòng. Thời điểm hiện tại, Cố Lập Cẩm chỉ ngồi trên chiếc ghế bập bênh cạnh cửa sổ, không làm gì cả, đương nhiên là bao gồm cả việc không ăn uống. Bởi vì cô đã quá mệt mỏi khi phải vật lộn để sinh tồn trong thế giới vô vọng này. Lúc này, tình trạng của cô như chỉ còn lại thi thể vì trái tim và cảm xúc của cô đã chết, và cuối cùng Cố Lập Cẩm đã trút hơi thở cuối cùng trên chiếc ghế bập bênh yêu thích với những suy nghĩ cuối cùng về cuộc đời vô vọng của mình.
"Kết thúc rồi. Thật tốt."
Truyện hấp dẫn quá