Hôm sau, Tưởng Tiểu Triêu trời còn chưa sáng đã tỉnh, tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong ngực Hồ Dao Dao, khuôn mặt nhỏ nhắn còn mơ ngủ lặng lẽ đỏ lên, có chút xấu hổ.
Nhưng thằng bé rất thích vòng tay ấm áp mềm mại của Hồ Dao, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nó ỷ lại nhẹ nhàng lại cọ cọ, mới lưu luyến không rời thật cẩn thận rời khỏi vòng tay cô, bò xuống giường chạy đi tiểu, nó sắp không nhịn được nữa rồi.
Tưởng Hán không ở nhà, Tưởng Tiểu Triêu như thường lệ tìm lương thực dự trữ trong nhà, ôm chạy đi tìm Lâm Chiêu Đệ.
Nó biết Hồ Dao bị thương, phải ăn đồ ngon bồi bổ, còn tìm được trứng gà trong nhà.
"Cho mẹ ăn!" Nó bảo Lâm Chiêu Đệ làm giúp nó.
Lâm Chiêu Đệ cười, cũng đã quen: "Được, bây giờ thím làm luôn."
Chồng của Lâm Chiêu Đệ - Lý Tráng Chí là anh em của Tưởng Hán, mỗi lần Tưởng Hán ra ngoài đều sẽ nhờ bọn họ trông nom Hồ Dao và Tưởng Tiểu Triêu một chút, hai nhà cũng ở gần nhau.
"Tiểu Triêu, cha con có nói khi nào trở về không?" Lâm Chiêu Đệ chưng trứng gà, đứng không, nói chuyện với Tưởng Tiểu Triêu ngồi ở một bên ghế nhỏ chờ đợi cô ấy.
"Không biết." Tưởng Tiểu Triêu lắc đầu, đa số Tưởng Hán chỉ dặn dò thằng bé vài câu trước khi ra ngoài, sẽ không nói cho thằng bé biết ngày về.
Đa số thời gian, thằng bé đều ở nhà với Hồ Dao.
"Vậy à." Lâm Chiêu Đệ thêm một thanh củi, lại liếc thằng bé một cái, thấy bộ dáng nhu thuận của thằng bé, trong lòng lại sinh ra ý vui.
Cô ấy kết hôn với Lý Tráng Chí bảy tám năm, còn sớm hơn Tưởng Hán và Hồ Dao, nhưng nhiều năm như vậy bụng cô ấy đều không có động tĩnh, không có con, cho nên cô ấy đặc biệt thích Tưởng Tiểu Triêu.
Hồ Dao lại là tình huống như vậy, mấy năm nay cô ấy cũng gần như coi Tưởng Tiểu Triêu như con của mình.
"Mẹ con bây giờ đã khỏe hơn nhiều rồi, về sau Tiểu Triêu cũng là đứa trẻ có mẹ thương rồi." Lâm Chiêu Đệ cảm thán, Hồ Dao lần này coi như là trong họa có phúc, lần này chịu khổ ngược lại con người trở nên tỉnh táo lại.
Tưởng Tiểu Triêu chớp chớp mắt, không hiểu rõ ý trong lời nói của cô ấy lắm, trong ấn tượng của thằng bé, Hồ Dao đối xử với nó vẫn luôn rất tốt.
Chờ Lâm Chiêu Đệ làm xong điểm tâm, bỏ vào trong giỏ xách, thằng bé liền ôm về nhà.
Lâm Chiêu Đệ muốn đi cùng nó xem tình hình của Hồ Dao, nhưng bị mẹ chồng gọi lại, trong nhà còn có một đống việc đang chờ cô ấy làm.
Lúc Tưởng Tiểu Triêu trở về Hồ Dao cũng đã tỉnh, cô tựa hồ vẫn còn có chút không quá quen với hoàn cảnh nơi này.
Nhưng đa số là bỗng nhiên lại cảm thấy quen thuộc, không thích ứng được chỉ là hiện tại sau khi cô lấy lại ký ức mà thôi.
"Dao Dao, mẹ tỉnh rồi!"
"Mẹ có đói bụng không?"
"Hôm nay ăn trứng gà nha!"
Giọng nói non nớt của Tưởng Tiểu Triêu rất vui vẻ, đầu tiên thằng bé nhón chân cẩn thận đặt giỏ lên bàn thấp bên giường, sau đó lại bổ nhào tới trước mặt cô.
Thằng bé quá ngoan, còn nhỏ như vậy đã biết chăm sóc cô. Hồ Dao rũ mắt nhìn thằng bé, hơi cong mắt vuốt ve gò má của nó: "Cảm ơn."
Đây là Hồ Dao nghiêm túc nói cảm ơn với thằng bé như vậy, ánh mắt long lanh ánh nước của Tưởng Tiểu Triêu ngẩn ngơ, sững sờ nhìn cô, sau đó lại thẹn thùng, lắc lắc đầu.
Trứng gà hấp rất thơm rất mềm, bánh rán ngược lại có chút cháy khét, cũng có chút nhạt nhẽo khô khan, Hồ Dao ăn từng miếng nhỏ, nhìn về phía Tưởng Tiểu Triêu đang gân cái cổ nhỏ cố gắng nuốt bánh ở bên cạnh, lại cong mắt, rót ly nước cho thằng bé uống.
"Chúng ta từ từ ăn, không cần ăn nhanh như vậy."
Hồ Dao chuyển trứng gà hấp đến trước mặt thằng bé, nhẹ nhàng vuốt lưng cho nó.
Động tác dịu dàng cùng giọng nói và ánh mắt nhìn thằng bé, là trước đây Tưởng Tiểu Triêu chưa từng cảm nhận được trên người Hồ Dao, khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé lại đỏ lên.
"Ừm, con biết rồi." Thằng bé gật gật đầu, đung đưa bàn chân nhỏ lộ ra tâm tình vui vẻ của mình.
Hồ Dao cảm thấy thằng bé thật ngoan, ngoan đến mức làm lòng người mềm nhũn.
"Tiểu Triêu... Cha con."
Ăn xong điểm tâm, Hồ Dao trù trừ mở miệng, hỏi thăm một câu rồi lại ngừng lại.
"Hả?" Tưởng Tiểu Triêu vì chạy khắp sân bắt gà mà mái tóc vốn được Hồ Dao chải vuốt chỉnh tề cho thằng bé lại trở nên lộn xộn.