Chương 50:

“Dao Dao, tối qua con nằm mơ.” Tưởng Tiểu Triêu múc một miếng cháo ăn, vui vẻ nói với cô.

“Vậy sao? Triêu Triêu mơ thấy gì?” Hồ Dao gắp cho nó ít măng bỏ vào trong bát nó, cười tiếp lời nó.

Tưởng Hán ở một bên húp cháo, gần như đều không dùng tới đũa, trực tiếp đổ bát vào trong miệng.

“Con mơ thấy đi chơi cùng Dao Dao, Dao Dao và con cùng nhau ăn dưa hấu, chúng ta còn ăn bánh bí đỏ! Ngon lắm!” Tưởng Tiểu Triêu chép miệng.

Trẻ con ở độ tuổi này đều thích ăn lặt vặt, Hồ Dao cong cong khóe mắt: “Thím Chiêu Đệ có trồng bí đỏ, lát nữa mẹ đi đổi một trái với thím ấy, làm bánh bí đỏ cho con ăn, được không?”

“Được!” Tưởng Tiểu Triêu sáng mắt lên, gật đầu lia lịa, nụ cười nhỏ càng thêm xán lạn.

Ngày nào nó cũng nói rất nhiều, Dao Dao Dao Dao, Tưởng Hán húp hết một bát cháo, nghe tới ù tai, vốn không nghiêm túc nghe nó nói gì, chỉ nghe thấy từng tiếng Dao Dao.

“Bây giờ mẹ con hết ngốc rồi, mẹ nghe hiểu, con gọi là mẹ đi!” Tưởng Hán nhìn nó.

Cũng bởi vì Hồ Dao trước đây ấm đầu, không có khái niệm gì về mẹ, Tưởng Tiểu Triêu gọi cô là mẹ, cô vốn không ngó ngàng tới nó, cô còn nhiều lần cường điệu bảo người khác gọi cô là Dao Dao, mới tạo thành thói quen như bây giờ của Tưởng Tiểu Triêu.

“Con cũng gọi mẹ mà.” Tưởng Tiểu Triêu không cảm thấy có vấn đề gì, thằng bé cảm thấy Hồ Dao cũng rất thích nó gọi cô như vậy.

Quả thực Hồ Dao không có vấn đề gì, cho dù Tưởng Tiểu Triêu gọi cô thế nào, giọng nói đều bi bô đáng yêu, cho dù là mẹ hay là Dao Dao, cô nghe xong đều tan chảy.

Thằng bé thích gọi thế nào thì gọi!

“Cha, cha cũng muốn con gọi cha là anh Hán sao?” Tưởng Tiểu Triêu cảm thấy chắc là cha nó có hơi đố kỵ với Hồ Dao.

“Ha, con thật dám nghĩ, còn muốn xưng anh gọi em với ông đây.” Tưởng Hán cười lạnh một tiếng.

“Không được sao?” Tưởng Tiểu Triêu vẫn còn quá nhỏ, mới ba tuổi, cái đầu nhỏ có rất nhiều thứ vẫn chưa thông suốt.

“Được, hỏi thử mẹ con có muốn đứa con trai như cha không!” Tay Tưởng Hán hơi ngứa, cảm thấy nuôi con trai không hề vui vẻ giống như người khác, anh cả ngày nhìn Tưởng Phục Triêu đều không được mấy giây thuận mắt!

Lần này Tưởng Tiểu Triêu cự tuyệt thay Hồ Dao: “Không muốn, Dao Dao không thích cha.”

Hồ Dao rất an tĩnh, hoàn toàn không xen vào, tập trung ăn cháo trong bát mình.

“Đúng, chỉ thích con!” Tưởng Hán đen mặt, không chỉ không có thái độ tốt với Tưởng Phục Triêu, còn âm u quét mắt nhìn Hồ Dao đang im lặng.

Rất tốt, ngay cả thằng nhãi con Tưởng Phục Triêu cũng có thể nhìn ra người phụ nữ Hồ Dao này không thích anh!

Thích hay không thích thì thế nào, không phải cô vẫn là mẹ ruột của con trai anh, vợ của anh sao!

Hơn nữa, anh cần thứ tình cách yêu thích vô dụng đó làm gì, còn có thể thành tiên? Anh không có nhàn rỗi đi nghiên cứu những thứ linh tinh này như thế!

Tưởng Hán sầm mặt, nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng tự dưng lại cảm thấy rất không vui.

Anh nuôi cô ăn ngon mặc đẹp, cô còn có thể không lấy lòng anh? Không có chút nhãn lực nào, đồ phụ nữ ngốc! Đầu khỏi bệnh rồi cũng không thấy linh hoạt tới đâu! Lại đối xử rất tốt với cái thằng nhãi Tưởng Phục Triêu còn chưa cắt sữa đòi anh mua cho này!

Rất tốt!

Tưởng Hán càng nghĩ càng tức giận, lúc ra ngoài, sắc mặt rất tệ, tiếng hất cửa cũng lớn hơn bình thường rất nhiều.

Hồ Dao cảm thấy tính nết của anh thật sự rất tệ, hở tí là muốn phá cửa.