Nhìn dấu răng nhỏ của thằng bé để lại, trong lòng Hồ Dao có cảm giác không nói nên lời.
Hồ Quế Phân ở thời điểm cô còn nhỏ đối xử với cô rất tốt, nhưng tất cả tốt đẹp này đều kết thúc vào năm cô sáu tuổi.
Cha cô làm việc ở bên ngoài năm cô sáu tuổi thì không trở về nữa, biệt vô âm tín.
Nghe nói cha cô hình như là ở rể nhà họ Hồ, người nhà họ Hồ không thích ông ấy, ông ấy thường xuyên làm việc ở bên ngoài.
Sau đó ông ấy không trở về nữa, Hồ Quế Phân cũng mang theo cô và Hồ Xảo tái giá gả cho người cùng thôn.
Sau đó rất nhanh lại sinh thêm một người em trai là Hồ Diệu Quốc.
Hồ Dao sống ở nhà mới rất không tốt, Hồ Quế Phân đối với cô ngày càng tệ bạc, công việc lớn nhỏ trong nhà cô đều phải làm, nếu có một chút sai lầm, Hồ Quế Phân động một chút là sẽ đánh chửi cô.
Dần dần tính tình của cô cũng không hoạt bát như lúc nhỏ, yên tĩnh hơn rất nhiều, cũng biết thuận theo ý bọn họ, như vậy cô mới có thể tốt hơn một chút.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, cô đã sớm không ôm thân tình gì với bọn Hồ Quế Phân, chỉ còn lại có sự trầm tĩnh chết lặng không thể không khuất phục, cha cô không ở phía sau làm chỗ dựa cho cô nữa, trên đời này không có ai sẽ quan tâm cô, cũng không có ai yêu cô.
Hồ Dao cũng biết Hồ Quế Phân vẫn luôn muốn dùng dáng vẻ xinh đẹp của cô gả cho người có tiền để kiếm một khoản tiền lớn, như vậy mới không lãng phí tiền cơm nuôi cô nhiều năm như vậy.
Sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bà ta liền bán cô đi, đây cũng là chuyện không bất ngờ, chỉ là...
Lại là Tưởng Hán...
Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển, Hồ Dao không khỏi nhìn thoáng qua Tưởng Tiểu Triêu đang tựa vào chân cô buồn ngủ, Lâm Chiêu Đệ giúp thằng bé múc nước tắm rửa, mái tóc mềm mại ướt đẫm rũ xuống cái trán trắng nõn của nó.
Nó đã biết tự tắm rửa, dù sao tuổi còn quá nhỏ, tay chân luống cuống, nút áo cũng cài sai.
Hồ Dao nhìn thằng bé không được mấy giây, mí mắt của thằng bé nửa gục đã hoàn toàn khép lại, ngủ thϊếp đi, bàn tay trắng nõn nhỏ bé còn nắm chặt vạt áo của cô.
Lông mi của Tưởng Tiểu Triêu rất dài, vừa dày vừa tinh xảo như một cô bé xinh đẹp, dáng ngủ rất ngoan ngoãn.
Nghe Lâm Chiêu Đệ nói, tên đi học của thằng bé là Tưởng Phục Triêu, là tên Tưởng Hán nhờ lão phần tử tri thức lúc trước chuyển đến đặt cho.
Ánh mắt Hồ Dao rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, ánh mắt trở nên mềm mại.
Có lẽ là huyết mạch tương liên lẫn nhau, từ lần đầu tiên cô mở mắt nhìn thấy thằng bé, liền tự dưng cảm thấy thân thiết, thỉnh thoảng trong đầu cũng sẽ hiện lên hình ảnh mấy năm qua ở cùng thằng bé.
Thằng bé là con trai của cô!
Vết thương trên đầu vẫn còn đau, khiến cho chốc chốc trong đầu lại đau âm ỉ.
Hồ Dao nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, cầm lấy khăn mặt mà Tưởng Tiểu Triêu tùy ý ném cách đó không xa, dịu dàng lau tóc ướt cho thằng bé, lại chỉnh lại tư thế ngủ của nó cho ngay ngắn.
"Mẹ..." Tương Tiểu Triêu nỉ non nói thầm, giọng nói nhỏ mềm mại, cảm nhận được động tác của cô, bàn tay nhỏ níu lấy vạt áo cô càng thêm dùng sức nắm chặt.
Thằng bé quá mệt mỏi, tuy là như vậy, cũng chưa tỉnh lại.
Hồ Dao dừng lại, chần chờ xoa xoa lưng thằng bé: "Ngoan."
Cô nhẹ nhàng trấn an, Tưởng Tiểu Triêu ngủ càng thêm say, không có động tĩnh gì khác, chỉ là bàn tay nhỏ bé của nó nắm lấy vạt áo ngược lại nắm lấy một ngón tay của cô.
Lực nắm mềm mại kia rõ ràng khiến người ta mềm lòng.
Cảm giác này, hình như thật sự rất không tệ.
Có lẽ là hôn mê quá lâu, mãi đến nửa đêm Hồ Dao mới ngủ.