Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tỉnh Lại Ở Thập Niên 80: Có Con Với Người Đàn Ông Lưu Manh

Chương 49:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tưởng Hán gác cằm lêи đỉиɦ đầu Hồ Dao, cánh tay ôm lấy eo cô.

Thân hình anh cao lớn, Hồ Dao gầy bé ở trong lòng anh trông rất là chim nhỏ nép người.

Tuy trông cô gầy, nhưng sờ vẫn có cảm giác có da có thịt, rất thoải mái, anh rất thích.

Ngày hôm sau, sáng sớm gió mát chầm chậm thổi vào, đánh thức người đang ngủ say.

Hồ Dao cảm thấy nóng, cũng có hơi khó thở.

Mở mắt mới phát hiện mình bị ôm chặt trong lòng Tưởng Hán.

Mấy ngày cô tới tháng đều sẽ hơi thèm ngủ, ngủ cũng sẽ say hơn bình thường.

Sắc trời bên ngoài sáng lờ mờ, vài tia u tối cũng sắp sửa tan đi.

Hồ Dao cẩn thận cạy cánh tay vắt ngang eo cô đi.

Vừa cử động hai cái, cổ tay của cô liền bị bắt lấy.

“Làm gì, ngủ tiếp.”

Động tác của cô đã làm anh tỉnh giấc, giọng nói vừa thức dậy của anh mang theo chút khàn khàn.

Tựa như còn chưa tỉnh hẳn, âm sắc còn mang theo vài phần biếng nhác tùy hứng, kéo cô lại, dễ dàng ấn chặt cô vào lòng.

Anh từ phía sau ôm lấy Hồ Dao, cả tấm lưng cô dán chặt không chút kẽ hở vào tấm ngực trần của anh, tư thế thân mật, trời nóng, anh ngủ đều không mặc áo.

Lúc này giọng điệu của anh còn mang theo đôi chút nhu tình cực kỳ hiếm thấy.

Hồ Dao không nói tiếng nào, cơ thể cứng đờ bất động giống như khúc gỗ.

Cho tới khi Tưởng Hán cắn vào cổ cô một cái.

Cô không nhịn được khẽ hô một tiếng, ôm cổ lại theo phản xạ.

Khoảnh khắc giơ tay lên lại cảm thấy bả vai rất nhức mỏi.

Là chỗ hôm qua bị anh đánh, cũng là chỗ bị anh cắn!

Đáy lòng cô dấy lên chút phiền muộn nghẹn uất, khi anh lật cô lại cắn môi cô, cô cũng không nhịn được há miệng cắn anh một cái.

“Gan to rồi, cắn thêm cái nữa thử coi!” Tưởng Hán tỉnh ngủ hẳn, lại khôi phục dáng vẻ hung ác bình thường, cánh tay ở phía trên cô, một tay khác nhéo cái má mềm mại của cô.

Lúc này Hồ Dao mới phản ứng lại mình cắn anh.

“Em không phải cố ý.” Cô nhỏ giọng gian nan lên tiếng giải thích, nhìn khóe môi bị rách da của anh, có hơi chột dạ, thực ra anh cắn cô cũng không dùng sức như vậy.

“Há miệng, để anh xem thử răng của em sắc bén cỡ nào!” Tưởng Hán cạy bờ môi đỏ mím chặt của cô ra.

Trông anh u ám như thể muốn đánh vỡ răng cô, Hồ Dao lắc đầu nguầy nguậy, hoảng hốt giữ tay anh lại, lấy lòng nhận sai, tiến tới gần thổi thổi khóe môi anh: “Em không phải cố ý.”

Rõ ràng chính là anh cắn cô trước, nhưng cô cắn anh không được, còn phải đi xin lỗi!

Tưởng Hán rũ mắt nhìn chằm chằm cô, vẫn tiếp tục cạy miệng cô, cúi đầu xuống cắn cô lần nữa.

Lần này lại tiến sâu vào trong khoang miệng cô, cắn cái lưỡi đờ đẫn vẫn chưa kịp phản ứng của cô.

Bàn tay to luôn thích bóp cằm cô cũng vòng tới sau đầu cô, ấn cô tới gần mình hơn.

Anh muốn tìm kiếm niềm vui, không đơn giản là cắn cô như trước nữa.

Cô cắn rách môi anh, anh cũng gặm mυ"ŧ môi cô tới sưng đỏ như thể báo thù.

Bây giờ cô tới tháng, súng thật đạn thật không làm được, nhưng hôn hít sờ soạng được, anh không bạc đãi bản thân đâu.

Mới sáng sớm, anh đã tự chọc mình nổi lửa.

Anh đen mặt lại đi tắm nước lạnh, Hồ Dao thì thở hổn hển đỏ mặt tía tai chỉnh lại quần áo lộn xộn của mình.

Từ khi cô khỏi bệnh, tỉnh lại nhìn thấy anh, anh đã rất thẳng thắn thô bạo dùng phương thức trực tiếp nhất để cô thích ứng tiếp nhận anh, không hề kín đáo chút nào.

Có điều bản thân anh cũng không phải là một người kín đáo, ở trong mắt anh, cô vốn là vợ anh, anh muốn làm gì cô cũng được.

Đơn giản sửa soạn bản thân xong, Hồ Dao tới nhà bếp nấu cháo trước, lại cắt măng còn thừa lại rất nhiều ngày hôm qua, xào một món ăn kèm.

Thông thường bữa sáng cô đều nấu cháo, thanh đạm cũng tốt cho dạ dày.

Tưởng Hán và Tưởng Tiểu Triêu đều không có ý kiến về việc cô nấu gì, hai cha con họ không kén ăn, lần nào cũng ăn rất sạch sẽ.