Chương 48:

Trong mắt Hồ Dao tràn ra hơi nước, cô bị nhốt dưới thân anh, cơ thể cũng bị anh nhào nặn bừa bãi đến đau.

Bên bả vai anh cắn cô chính là bên buổi trưa anh đánh trúng cô, bây giờ càng đau hơn!

Cuối cùng anh cũng không bất chấp làm hết mọi chuyện với cô giống như anh nói lúc đầu.

Nhưng cũng không đỡ hơn tới đâu, Hồ Dao đỏ mặt lúng túng rửa sạch chất bẩn đầy tay, chậm chạp đến tủ quần áo tìm một cái qυầи ɭóŧ đến nhà vệ sinh cho anh.

Anh anh anh tắm cũng không đóng cửa!

Hồ Dao quay mặt đi, nghiêng hơn nửa người giơ tay đưa cho anh, giọng nói rất nhỏ: “Của anh đây.”

Cô dùng hai ngón tay cầm qυầи ɭóŧ của anh, tựa như rất bỏng tay, cũng không muốn đυ.ng.

Tưởng Hán nghĩ tới sau khi cô khỏi bệnh, quần áo trong tủ quần áo đều được xếp ngăn nắp, chỉ có qυầи ɭóŧ của anh vẫn tùy ý cuộn thành cục ném ở đó giống như trước.

Anh nhíu mày, lại hừ lạnh một tiếng, cũng rất dễ nhìn thấu tâm tư của cô.

“Ông đây tắm ở nhà mình mà đóng cửa cái gì! Nhích tới một chút! Chưa từng thấy? Tới đây xem!” Về điểm này, Tưởng Hán phóng khoáng hơn Hồ Dao nhiều, vốn không để ý cô nhìn anh.

Hồ Dao hít một hơi, biết không nghe lời anh lát nữa anh lại không vui, cô lấy dũng khí quay người tới, ánh mắt trong veo nhìn thẳng vào anh hai cái, trịnh trọng kiên định đưa qυầи ɭóŧ của anh sang: “Của anh đây.”

“…”

Tưởng Hán không nói lời nào lấy đi, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Anh vẫn tự dưng khi không nổi giận rồi, Hồ Dao mù mịt, cảm thấy anh là người rất khó hầu hạ.

Giày vò lâu như vậy, cũng rất muộn rồi, Tưởng Hán tắm nước lạnh xong, hai người an phận ngủ.

Gối của Hồ Dao vẫn ở chỗ Tưởng Tiểu Triêu, cô bị ép ngủ cùng gối với anh.

Đêm nay, đầu của hai người tựa cực gần, cũng không thể tránh khỏi việc cơ thể dựa sát nhau.

Mấy đêm trước Hồ Dao đều ngủ ở gối của mình, giữa hai người còn có chút khoảng cách, Tưởng Hán làm chuyện ấy sẽ đυ.ng cô, nhưng khi không làm, sẽ không bám dính với cô, đều là ai ngủ phần nấy.

Bây giờ như thế này có chút cảm giác vi diệu, cánh tay của Hồ Dao cận kề cơ thể rắn chắc của anh, cô bất giác nhúc nhích.

“Nhích tới nhích lui làm gì, không muốn ngủ thì ra ngoài bắt mũi!”

Trong bóng tối, giọng nói mang theo vài phần mất kiên nhẫn của Tưởng Hán vang lên.

Hồ Dao bĩu môi, hai tay đan vào nhau đặt lên bụng, nhắm mắt lại.

Nói tới cũng kỳ lạ, trước đây khi cô tới tháng đều sẽ đau, bây giờ hoàn toàn không có cảm giác gì, thật tốt.

Không suy nghĩ nhiều đến chuyện khác, cô nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Tưởng Hán lại có hơi khó ngủ, tóc cô xõa ra quấn trên cổ anh, châm có hơi ngứa.

Hơi thở đều đều của cô truyền tới, Tưởng Hán nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô ngủ ngon như vậy, tức giận vuốt bừa mái tóc phiền phức của cô sang một bên, nghĩ hôm nào sẽ cắt cho cô!

Hồ Dao vẫn chưa biết anh có tâm tư đυ.ng tới tóc của cô, gương mặt ngủ say rất ngoan ngoãn, cô chìm vào giấc liền bất động, rất an phận.

Tưởng Tiểu Triêu thì khác, tư thế ngủ kỳ quặc hiếm lạ gì cũng có, cũng không biết giống ai, anh cũng không ngủ như thế.

Không giống cha cũng không giống mẹ, nó quả nhiên là đứa gọi đòn!

Tưởng Hán hứng thú nhìn Hồ Dao một lúc, ôm cơ thể mềm mại của cô vào trong lòng, nhắm hai mắt lại.

Trước đây đám bạn khốn lăn lộn cùng với anh lập gia đình, đứa nào cũng vừa tới tối liền vội về nhà, nói ôm vợ ngủ, anh thì chưa từng nghĩ tới, anh quay về nhìn thấy Hồ Dao liền đau đầu, còn ôm cô?

Nhưng bây giờ, hình như cảm giác cũng không tệ.