Tối nay Hồ Dao ngủ cùng với Tưởng Tiểu Triêu, tối nay ngọn nến đợi anh về nhà trong nhà chính cũng không có.
Sắc mặt Tưởng Hán lại đen hơn, sải bước tới phòng Tưởng Phục Triêu kéo cô khỏi giường, một tay dễ dàng ôm lấy sải bước về phòng.
Tưởng Phục Triêu ngủ say giống như con rùa con hoàn toàn không bị đánh thức, còn đang ngáy khò khò.
“Hồ Dao, em đang chơi trò hờn dỗi với anh à?” Anh lạnh giọng chất vấn.
Hồ Dao bị động tĩnh đường đột của anh đánh thức, chưa kịp phản ứng lại đã ở trên giường trong phòng ngủ chính, cô còn chưa hết buồn ngủ, mái tóc xõa tung, ngơ ngác nhìn anh, không nghe rõ anh nói gì.
“Nói!” Tưởng Hán thiếu kiên nhẫn quát.
Con người anh chưa từng dịu dàng bao giờ, vốn trông đã không dễ chọc, lúc này đen sầm giống như một ngọn núi sừng sững phía trước, tỏa ra khí tức áp bức, càng khiến người ta sợ hãi.
“Nói gì?” Cô không nghe rõ câu đầu tiên của anh, lúc này tỉnh táo lại, nghe thấy lời nói mang theo giận dữ của anh, Hồ Dao tự dưng lại căng thẳng.
“Tối nay tại sao không thắp nến?” Anh thẳng thắn chất vấn.
Hồ Dao hơi ngẩn người, mông lung: “Dùng hết rồi.”
Anh chính là bởi vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận đùng đùng như vậy sao? Hồ Dao cảm thấy anh càng kỳ quái.
Thực ra mỗi đêm không biết khi nào anh về, thời gian về cũng muộn như vậy, ngày ngày thắp nến cho anh vẫn có hơi lãng phí.
Nghe xong lời giải thích của cô, sắc mặt Tưởng Hán dịu lại, nhưng cũng không khá hơn tới đâu.
“Anh đồng ý cho em đến chỗ Tưởng Phục Triêu ngủ?”
Hồ Dao rũ mắt lại im lặng, bởi vì chuyện ban trưa, hôm nay quả thực cô không muốn ngủ cùng với anh nên mới tới chỗ Tưởng Tiểu Triêu.
Trước khi đi, cô còn thấp thỏm bất an, bây giờ anh thật sự lôi cô về rồi.
“Em, em tới tháng rồi.” Cô nhỏ tiếng nói.
Ẩn ý là đêm nay không thể làm chuyện kia với anh.
Buổi trưa anh vén áo cô lên, sau đó cô cũng phản ứng lại là anh muốn xem dấu vết trên người cô đã tan hết chưa, nhưng ban ngày ban mặt, anh tùy hứng muốn làm gì cô thì làm, không khỏi khiến cô cảm thấy có hơi tức giận.
Ngoài đêm đó, mấy hôm nay họ ngủ chung một giường cũng không làm chuyện khác, Hồ Dao cũng lờ mờ cảm thấy anh nể tình hôm đó cô bị anh giày vò quá thảm, toàn thân đầy dấu vết, trong thời gian ngắn sẽ không xuống tay nữa.
Bây giờ dấu vết trên người cô đều tan hết rồi, anh cũng nhìn thấy rồi, vậy thì không thể nào tha cho cô nữa.
Hóa ra chút chuyện giữa vợ chồng đó không vui vẻ như thế, từ sau đêm đó, Hồ Dao còn nhớ lại lúc mang thai Tưởng Tiểu Triêu mấy năm trước, không chỉ là không thích, còn xen lẫn sợ hãi.
Cô nằm bên cạnh anh, luôn thấp thỏm bất an, suy nghĩ lung tung sợ hãi rất lâu.
Cũng may buổi trưa anh đánh cô một cái, khiến cô sợ tới mức tới tháng sớm!
Tưởng Hán rũ mắt nhìn dáng vẻ khó che đậy được mừng thầm của cô, híp mắt lại, tối nay quả thực anh có ý muốn đυ.ng cô, cô tới tháng cũng thật không phải lúc, rất khiến anh tụt hứng.
Điều khiến anh không vui hơn là dáng vẻ thấy may mắn này của cô, hoàn toàn chứng thực tâm tư không thích để anh đυ.ng của cô.
“Ồ, anh không ngại.” Tưởng Hán nhìn cô, bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Hồ Dao ngẩn ra, chậm rãi trừng to mắt, kinh ngạc lẫn kinh hãi.
“Em…em không được, không không thể!” Cô nhìn thân trên của anh lồ lộ trước mặt, lắc đầu giống như giã tỏi, đỏ bừng mặt, có hơi rối loạn ngôn ngữ: “Sẽ…sẽ làm bẩn lắm.”
Cô nhìn điệu bộ này của anh không giống như đang đùa, cực kỳ hoảng loạn, vành mắt cũng đỏ lên, luống cuống ấm ức.