Cho đến tối, Hồ Dao mới tiêu hóa được lượng tin tức Lâm Chiêu Đệ nói với cô, mơ hồ cũng ăn khớp với ký ức thỉnh thoảng thoáng hiện lên trong đầu.
Cô đã... gả cho người ta, còn có con trai?
Hồ Dao thất thần cắn một miếng khoai lang trong tay, khóe mắt liếc nhìn đứa bé cũng đang ngồi bên giường ăn khoai lang ngon lành.
Biết cô không sao, thằng bé cũng không khóc nữa, lúc này hai cái chân nhỏ treo bên mép giường còn nhẹ nhàng đung đưa.
Cậu bé rất đáng yêu, có rất nhiều điểm giống cô, chỉ là mặt mày không giống cô.
Là giống Tưởng Hán...
Hồ Dao lại cắn một miếng khoai lang, cảm thấy giống như đang nằm mơ, sao cô lại gả cho Tưởng Hán.
Rõ ràng... Anh khiến người ta sợ hãi như vậy cơ mà.
Cô và anh hoàn toàn không có giao du với nhau, đa số những gì cô nghe được đều là những chuyện khốn nạn nổi danh mà anh đã làm.
"Dao Dao, con còn giấu một cái bánh đào xốp, chúng ta cùng ăn đi." Tương Tiểu Triêu gặm xong khoai lang, hào phóng chia một nửa bánh đào xốp mà mình giấu cha mình cho Hồ Dao.
Thằng bé mới ba tuổi, nhưng rất thông minh lanh lợi, khoai lang trong tay Hồ Dao cũng là nó nướng, nó nói là cha dạy nó...
Theo ý Tưởng Hán nói với nó là đừng hy vọng Hồ Dao có tuổi trí lực lớn hơn nó mấy tuổi nấu cơm cho nó, có thể tự lực cánh sinh thì tự lực cánh sinh.
Tưởng Tiểu Triêu biết mẹ mình hơi khác với những người mẹ khác, nhưng nó vẫn rất thích Hồ Dao, bởi vì Hồ Dao thường chơi cùng nó, thỉnh thoảng hai người lại phản kháng lại Tưởng Hán, gắn bó với nhau, cô còn là mẹ của nó.
Cho nên Tưởng Tiểu Triêu rất che chở Hồ Dao, cũng rất yêu cô.
"Con, con tự ăn đi." Hồ Dao nhìn nó, giọng nói dịu dàng.
Đây thật sự là con trai của cô...
Tưởng Tiểu Triêu nghi hoặc trợn mắt, không chắc chắn hỏi lại: "Mẹ không ăn sao?"
Bình thường Hồ Dao rất thích, mỗi lần Tưởng Hán đều sẽ thiên vị cho cô thêm một khối, khối này thằng bé giấu lại không nỡ ăn, hôm nay cô bị thương chảy máu, cho nên nó mới muốn chia cho cô ăn.
"Tiểu Triêu ăn đi." Hồ Dao cười với nó.
Hôm nay cô có chút kỳ lạ, Tưởng Tiểu Triêu gặm một miếng bánh xốp, nhìn thấy thần sắc trong đôi mắt ti hí của cô cũng có chút kỳ quái, bình thường Hồ Dao đều gọi nó là Triêu Triêu, chưa bao giờ gọi nó là Tiểu Triêu, hơn nữa sẽ không nói ít như vậy.
Thằng bé nhíu mày, không nhịn được có chút lo lắng: "Mẹ, có phải đầu mẹ bị hỏng rồi không?"
"Nhưng cha nói đầu mẹ đã sớm hỏng mất rồi."
Hồ Dao: "..."
Cô mím môi, á khẩu không biết giải thích với nó như thế nào.
Nói cô đã khỏe lại rồi?
Nhưng dường như cô còn có rất nhiều chuyện không thể nhớ nổi.
"Mẹ đã đỡ hơn một chút." Hồ Dao nhẹ giọng nói với nó, đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn hơi bẩn của nó, lại chăm chú nhìn nó hồi lâu, như muốn nhận rõ nhớ kỹ nó, lại như đang cảm khái.
Động tác của cô rất dịu dàng, ánh mắt nhìn thằng bé cũng không giống trước đó, Tưởng Tiểu Triêu có chút nói không nên lời, nhưng nó cũng cảm giác được có gì đó không giống trước.
Dưới ánh mắt như vậy của Hồ Dao, không hiểu sao nó còn có chút thẹn thùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó hơi đỏ lên, hoảng hốt dùng bàn tay nhỏ bé che mặt mình, không ăn bánh đào xốp nữa: "Làm gì vậy ~ "
Thằng bé che kín cả gò má bụ bẫm của mình.
Bộ dáng nhỏ có chút đáng yêu.
Hồ Dao hơi híp mắt: "Không, mặt con dính một số thứ, mẹ gỡ ra giúp con thôi."
"Ò." Tương Tiểu Triêu gật gật đầu, lúc này mới buông tay xuống, nghiêm túc ăn bánh đào xốp.
Tay nó nho nhỏ, bánh xốp trong tay nó có vẻ như rất lớn.
Tuy Hồ Dao nói không ăn bánh xốp của nó, nhưng nó vẫn chừa lại một nửa cho cô.