Hồ Dao quả thực rất mềm yếu, không nói anh chưa làm gì cô đã khóc oang oang, cái lần anh thật sự đυ.ng vào cô, cô đổ bệnh nặng, đòi chết đòi sống, ngủ một cái cũng giày vò tới bệnh viện trấn, nghĩ lại khiến Tưởng Hán cảm thấy mất mặt, tuy anh cũng không có mặt mũi gì để mất cả.
Từ sau lần đó anh liền không động tới cô nữa, cô vừa la anh liền bực, nếu không phải buổi tối con vợ ngốc đó ngủ cùng Tưởng Phục Triêu sẽ âm mưu đi ra ngoài chạy lung tung khắp nơi, anh mới chẳng thèm giữ cô ở trong phòng anh, thật sự ảnh hưởng anh ngủ.
Anh cũng hận không thể đẩy gãy chân của hai mẹ con họ cho rồi, anh không thường ở nhà, lúc anh không ở nhà, nhờ Lâm Chiêu Đệ trông chừng vẫn rất an phận, nhưng anh vừa về liền rước một đống rắc rối cho anh, không thể sống yên nổi!
Có điều bây giờ tình hình đã khác, đầu óc cô đã khỏi rồi, còn có thể giống trước được sao? Người cha mà ngày nào cô cũng nhắc tới đã chết rồi, anh nuôi cô giống như cha cô nuôi cô, cũng là lúc cô trả “nợ” rồi!
Tưởng Hán nhìn Hồ Dao rõ ràng vẫn lộ ra không tình nguyện trước mặt, lướt qua làn da giống như đậu phụ non lộ ra ở cánh tay cô, khẽ híp mắt.
Trước đây cô với Tưởng Phục Triêu chạy lung tung khắp nơi, nghịch bùn trộm đậu phộng trộm chó nhà người khác, Lâm Chiêu Đệ sửa soạn cho cô chỉnh tề bao nhiêu cũng sẽ bị cô làm cho rối ren bùi nhùi, uổng cho gương mặt xinh đẹp của cô.
Bây giờ không còn sự ngang ngược giống như trước đây, biết tự sửa soạn bản thân, cũng “ra gì ra nọ”, trông thuận mắt hơn rất nhiều.
Cô cũng không dám trả treo nữa, điểm này anh cực kỳ hài lòng.
Chỉ là hở tí là muốn khóc.
Có điều chắc cô không biết bộ dạng đáng thương muốn khóc nhưng không khóc này của cô sẽ khiến đàn ông càng muốn bắt nạt cô cỡ nào.
Tầm nhìn của Tưởng Hán dịch tới đuôi mắt ửng đỏ xinh đẹp của cô, ánh mắt tối lại.
Ban đêm trăng sáng, tiếng côn trùng kêu vang vọng.
Tưởng Tiểu Triêu biết hôm nay Hồ Dao không ngủ cùng nó, có hơi không vui, xin Tưởng Hán tối nay cũng tới ngủ cùng.
“Con với mẹ cùng nhau ngủ với cha, chúng con còn hát cho cha nghe nữa!”
Mắt Hồ Dao khẽ sáng lên.
“Ông đây không muốn nghe con tru tréo, cút.” Tưởng Hán vô tình từ chối.
Tưởng Tiểu Triêu bĩu môi, giậm bình bịch, không tình không nguyện đi, Hồ Dao cũng thất vọng.
Cô thả chậm tốc độ gấp quần áo, mỗi một cái góc đối góc, không cái nào được chênh lệch chút xíu nào.
Cô lề mề chậm chạp, cúi đầu cũng giống như chim cút, Tưởng Hán mất kiên nhẫn.
“Mấy cái áo gấp nửa tiếng, đầu khỏi rồi nhưng tay bị tật?” Anh hừ lạnh một tiếng: “Cút sang đây!”
Hồ Dao bị anh nạt, vốn dĩ đã căng thẳng liền sợ tới run tay, môi đỏ mím lại, cô cất quần áo, lòng dạ rối bời đi về phía anh ở bên giường.
Cô đã tắm rồi, vết thương trên trán đã đóng vảy không cần thoa thuốc nữa, trên người cũng không có mùi thuốc rõ ràng, ngược lại có mùi thơm xà phòng sạch sẽ thơm ngát. Cô đã gội đầu, mái tóc xõa ra đã gần khô ở gần cũng có mùi thơm nhè nhẹ truyền vào khoang mũi.
Mái tóc đen xõa bên má che đi vết thương ở trán cô, cũng khiến gương mặt to bằng bàn tay của cô càng nhỏ hơn.
Lúc này đang rũ mắt nhu thuận, trông rất ngoan ngoãn.
Tưởng Hán rũ mắt nhìn, ánh mắt rơi lên cánh môi căng mọng đỏ hồng của cô, con ngươi tối đi hẳn.
Cũng thật là gặp ma, mỗi lần nhìn dáng vẻ bình thường điềm tĩnh hiện giờ của cô, anh liền muốn gặm cô hai cái, gặm môi của cô.
Rất mềm.
Anh không phải chưa từng gặm qua.
Tưởng Hán im lặng nhìn cô, đáy mắt chậm rãi nhuốm lên sự xâm thực nguy hiểm.