Chương 36:

Dưa hấu trong ruộng vẫn còn rất nhiều, dường như Tưởng Hán thật sự trồng cho nhà mình ăn.

Nhưng trong nhà chỉ có ba người họ, ăn hàng ngày cũng không ăn hết, hàng xóm khác cũng vốn không dám tới hái dưa hấu của Tưởng Hán.

Hôm nay, Tưởng Tiểu Triêu chạy ra ngoài chơi, ôm chó con nhà người khác về, Tưởng Hán tức giận giáo huấn nó bắt nó trộm chó ở đâu thì trả về đó.

Giọng điệu thành thạo đến mức dường như Tưởng Tiểu Triêu đã không phải là lần đầu trộm chó nhà người khác về.

Hình như đúng thật là vậy, trong đầu Hồ Dao lướt qua rất nhiều cảnh tượng, cô với Tưởng Tiểu Triêu cùng nhau đi trộm chó con nhà người khác, ôm về nhà khoe với Tưởng Hán.

Có một lần cô trộm chó con nhà người ta còn bị chó mẹ cắn một cái, hình như khóc lóc tèm lem với Tưởng Hán, sau đó Tưởng Hán đen mặt kéo cô đi tiêm ngừa dại, nói dứt khoát để cô bị dại, ở chung với chó cho rồi.

“…” Hồ Dao im lặng gấp quần áo, lần này không xen vào chuyện Tưởng Hán mắng Tưởng Tiểu Triêu trộm chó.

“Dao Dao, cho mẹ chơi!” Tưởng Tiểu Triêu vẫn kéo cô vào trong tiếng mắng của Tưởng Hán.

“Mẹ không chơi nữa, chúng ta trả chó con lại đi được không?” Hồ Dao đối mặt với ánh mắt cười như không cười của Tưởng Hán, dịu giọng nói với Tưởng Tiểu Triêu.

“…Được thôi.” Tưởng Tiểu Triêu trộm chó chủ yếu cũng là muốn mang về cho cô chơi, nghe cô nói không chơi trả lại, nó không có ý kiến.

Nó thích Hồ Dao dịu dàng nói chuyện với nó như vậy nhất.

Nhưng hình như cha nó có hơi khó chịu, sắc mặt tự dưng trở nên tệ hơn.

Tưởng Tiểu Triêu nhìn anh một cái, giơ chó con lên công bằng hỏi anh: “Cha, cha muốn chơi sao?”

“Cút!”



Tưởng Tiểu Triêu cút đi trả chó, người đi cùng còn có Hồ Dao, Hồ Dao nghĩ trước đây mình với Tưởng Tiểu Triêu cứ trộm chó nhà người ta suốt, cũng rất ngại, bèn mang theo hai quả dưa hấu.

Hình như Tưởng Hán cũng ngầm cho phép cô định đoạt mớ dưa hấu đó.

Dưa hấu đã chín rất nhiều, thơm ngọt nhiều nước, mới đầu Hồ Dao thăm dò tặng hai cái đi, thấy Tưởng Hán không nói gì, lại tặng cho các thôn dân phụ giúp hái trà.

Bởi vì tặng những quả dưa hấu này, mọi người phát hiện cô đã khỏi, thái độ giọng điệu nói chuyện với cô cũng thân thiết hơn nhiều, vô hình trung tựa như cũng kéo chút danh tiếng tốt cho Tưởng Hán.

Có một ngày thế mà còn có người nói với Tưởng Tiểu Triêu con người Tưởng Hán rất tốt.

Tưởng Tiểu Triêu nghiêm túc phản bác ngay tại chỗ.

“Cha tôi không phải người tốt gì!”

Lời này trùng hợp bị Tưởng Hán nghe thấy, lại thưởng cho nó một trận đòn.

“Con đã bảo cha con không phải người tốt mà!” Tưởng Tiểu Triêu càng có lý có chứng.

Hồ Dao không khỏi bật cười.

“Buồn cười như vậy?” Tưởng Hán nhìn cô một cách đầy nguy hiểm, nhếch môi: “Rất tán đồng?”

“Em không cười.” Hồ Dao lắc đầu phủ nhận.

Tưởng Hán ha một tiếng, nhìn chằm chằm cô một lúc, nhếch môi cười không rõ ý vị: “Tối nay mang gối của em cút về, ông đây cho em biết cái gì là không phải người tốt.”

Con ngươi của cô lập tức trừng to, chứa đầy hoảng hốt kinh sợ, còn có sự không thích rõ ràng.

Tưởng Hán nhìn thấy lại khó chịu, sầm mặt lại.

“Không tình nguyện? Không đυ.ng được? Tới chỗ anh hay là về chỗ Hồ Quế Phân để bà ta bán em lần nữa?” Anh bỗng dưng nảy sinh vài phần bực bội, trầm giọng thẳng thừng tàn nhẫn hù dọa.

Hồ Dao sững người, lòng bàn tay siết chặt, bất giác đỏ hoe mắt.