Chương 33:

Tưởng Hán vừa đi, nét mặt của vợ chồng Lưu Kiệt trở nên phức tạp nghi hoặc.

“Anh Hán muốn chúng ta tìm người phụ nữ đó làm gì? Lẽ nào chuyện đồn ra lúc đầu là thật, anh Hán thật sự có gì đó với cô ta?”

“Vậy phía Hứa Nhứ Châu…”

“Tạm mặc kệ cô ta đã! Cô ta có thể cho chúng ta cái gì, lần này làm xong chuyện còn chẳng kiếm chát được gì! Bây giờ quan hệ của anh trai cô ta và anh Hán cũng rất khó nói! May mà lần này anh Hán không so đo với chúng ta!”

Lưu Kiệt suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy tình nghĩa anh em Tưởng Hán dành cho anh ta nhiều hơn, biết rõ hai năm nay bọn họ vin vào danh nghĩa quản lý vườn trà cho anh đã bòn rút không ít tiền bạc, nhưng anh vẫn không so đo, biết chuyện của Hồ Dao liên quan tới họ, cũng không nói gì.

Nếu là anh lúc trước, anh ta không chết cũng phải mất một lớp da, phải biết Tưởng Hán là người không cho phép người khác phản bội mình nhất.

“Hồ Dao đó chẳng qua là anh Hán bỏ tiền mua về, bây giờ tiền anh Hán kiếm được chắc là nhiều không đếm hết, phụ nữ như thế nào không mua được, Hồ Dao đó xinh đẹp một chút, sinh cho anh Hán một đứa con trai mà thôi, nếu không phải nể tình Tiểu Triêu, anh Hán đã sớm không giữ cô ta lại rồi, đó chỉ là một con ngốc, nói ra ngoài cũng chê mất mặt, các anh làm anh em nhiều năm như vậy, anh Hán sẽ vì một con ngốc mà so đo với anh sao? Còn có chút tiền đó, anh ấy cũng vốn không để vào mắt, em nghe anh em nói lần này anh Hán ra ngoài còn mua một chiếc thuyền lớn, không biết lại kinh doanh cái gì, sau này chúng ta cố gắng đi theo anh Hán làm, đảm bảo ăn sung mặc sướиɠ…”

Lý Trân luyên thuyên nói, lại cảm thấy bất bình, ngay cả con ngốc như Hồ Dao còn có thể gả cho Tưởng Hán, không lo ăn mặc, một cô gái trên trấn như cô ta, ngược lại còn gả không tốt bằng cô!

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, tóm lại chuyện của Hồ Dao lần này chúng ta nhất định đừng thừa nhận, Hồ Dao nói thế nào cũng là vợ của anh Hán, những lời này đừng nói trước mặt.”

Lý Trân trợn mắt: “Anh thật sự coi em ngốc sao? Mà nói, con đàn bà Hứa Nhứ Châu đó cũng thật thâm độc, muốn nhân lúc anh Hán không có nhà lấy mạng của Hồ Dao, con đàn bà điên! Gạt luôn cả chúng ta!”

Nghĩ tới nếu Hồ Dao chết, Tưởng Hán không khỏi cũng sẽ đổ tội này lên đầu bọn họ, Lý Trân không khỏi phẫn nộ.

Lưu Kiệt nhìn gương mặt méo mó không che đậy của cô ta, thầm lắc đầu, theo anh ta thấy đám đàn bà bọn họ đều độc đều điên, ai cũng mang nặng lòng đố kỵ, đều mong ngóng Hồ Dao chết, không nói Hứa Nhứ Châu, ngay cả đứa em gái ruột đó của Hồ Dao, không phải cũng như vậy sao, tâm tư rất ác độc.



Nhà họ Hồ bị người cho vay nặng lãi tìm tới nhà, động tĩnh rất lớn, Hồ Quế Phân khóc la om sòm, giãy nảy, lăn lê bò lếch đều vô dụng, chân của người chồng bà ta tái giá đã bị đánh gãy rồi, đồ đạc trong nhà gần như bị khuân đi hết.

“Thu chút lãi trước, sau này nên học cách làm người đi bà già.”

Chàng trai xách rìu tới nhà ngang ngược hung hãn, mặc ý cười to rời đi trong bãi tan hoang khắp nhà.

“Thức thời chuẩn bị đủ tiền, kiểm kê lại mình đã làm chuyện thất đức gì, đỡ cho chúng tôi ngày ngày đều phải đi một chuyến thu lãi.”

Người đàn ông mà Hồ Quế Phân tái giá là một tên nghiện cờ bạc, thường xuyên thiếu nợ, nhưng ông ta nhát gan, hoàn toàn không dám vay nặng lãi dây vào đám người này, lần này rõ ràng là bị người khác gài rồi.

Chàng trai vừa buông lời đe dọa rõ ràng chính là một trong đám đàn em của Tưởng Hán, Hồ Quế Phân nghiến nát răng, bà ta biết ngay chuyện của con nhỏ Hồ Dao chết tiệt đó sẽ không dễ dàng qua đi như vậy!

Hồ Diệu Quốc mười bốn tuổi cũng bị đánh một trận, người duy nhất mà mấy người đó không động thủ chính là Hồ Quế Phân, nhưng lúc này nhìn vết thương trên mặt Hồ Diệu Quốc, Hồ Quế Phân cảm thấy còn đau hơn cả đánh lên người bà ta.