Tưởng Hán nhìn dáng vẻ bảo vệ gà con lại mặc kệ sống chết này của cô, có hơi vui vẻ.
“Sao, anh mắng con trai em em có ý kiến?” Tưởng Hán hứng thú nhìn cô.
“Đúng vậy! Sao cha mắng con trai của Dao Dao!” Hồ Dao chưa lên tiếng, Tưởng Tiểu Triêu đã gật đầu không đồng tình trước một bước.
“Con sang một bên nhặt rau của con đi!” Tưởng Hán cảm thấy nó khiến anh bực mình.
“Đợi lát nữa con nhặt mà, cha sẽ bắt nạt Dao Dao.” Tưởng Tiểu Triêu vẫn rất bảo vệ Hồ Dao.
“Bắt nạt? Cha yêu mẹ con còn không kịp.” Tưởng Hán liếc nhìn nó một cái, lại nhìn Hồ Dao bởi vì lời nói này của anh mà cả kinh hoảng hốt trợn tròn mắt.
Quá đỗi sinh động, anh không nhịn được nhìn thêm mấy cái, bỗng dưng lại nảy sinh vài phần hứng thú.
Hình như đầu óc tỉnh táo nghe hiểu tiếng người vẫn thú vị hơn một chút.
“Trừng mắt to như thế làm gì, khoe khoang mắt em to hơn người khác?” Tưởng Hán tới gần hơn, hơi khom lưng bóp cằm của cô.
Gương mặt này của cô quả thực rất hợp tâm ý của anh, chỗ nào cũng tinh xảo, anh nuôi cô bốn năm nay thật sự chưa từng bạc đãi cô, cũng chưa từng để cô làm chút việc gì, bây giờ nhìn một cái là có thể nhìn ra cô được nuôi như công chúa.
Ừm…là anh nuôi.
Bị ngốc cũng nuôi cho khỏi rồi!
Không biết vì sao, khoảnh khắc này tự dưng có hơi hài lòng.
Hơi thở xa lạ của anh tiếp cận, ngón tay chỗ cằm thô ráp ấm áp, sức lực còn không nhỏ, ánh mắt nhìn cô cổ quái khiến người ta nổi gai óc.
Hồ Dao vô thức tránh khỏi tay anh, lùi về sau mấy bước, giơ tay ôm cằm của mình.
Hành vi vội vã trốn tránh còn mang theo ý ghét bỏ này của cô lại chọc tới Tưởng Hán rồi.
Anh híp mắt, giơ tay không hề thương tiếc kéo cô lại: “Trốn cái gì? Không đυ.ng được à?”
Lần này khoảng cách giữa hai người gần hơn, anh gần như giam lỏng cô vào trong lòng mình.
Giống như là cố ý, anh cúi đầu trực tiếp cắn lên môi cô một cái, để lại một vết cắn nổi bật.
“Còn có lần sau, trực tiếp cắn rớt một miếng thịt của em!” Anh sầm mặt trầm giọng đe dọa.
Toàn thân Hồ Dao cứng đờ, mắt chậm chạp không khống chế được lại ươn ướt, phủ lên một lớp sương mù, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Hình như Tưởng Hán rất thích dáng vẻ này của cô, miết mặt cô lại xem xét mấy lần: “Sắp khóc rồi? Khóc một cái anh xem thử.”
Dáng vẻ lưu manh cộng thêm ác bá vô pháp vô thiên này của anh, dù là ai nhìn thấy cũng muốn đánh anh.
Tưởng Tiểu Triêu đánh rồi.
Nó thấy Hồ Dao sắp bị anh làm khóc, nó không vui, gào lên nhào tới muốn kéo anh ra.
Nhưng nó bé tí như vậy, so với cha nó, nó chẳng khác gì con gà con, Tưởng Hán bất di bất dịch.
Thế là Tưởng Tiểu Triêu hung hăng há miệng cắn vào đùi anh.
“Cha đáng ghét! Thả Dao Dao ra!”
“Tưởng Phục Triêu, con là chó sao? Còn muốn giữ lại hai hàm răng đó của con không?” Tưởng Hán xoay người bóp giữ mặt của thằng bé, ngữ khí âm u.
“Hu hu hu hu~”
Tưởng Tiểu Triêu không sợ anh, bị bóp mặt không nói được, nó rướn chân giẫm anh một cái.
“Rất tốt.”
“Con đối xử với cha con như vậy à.” Tưởng Hán nhếch môi nhìn nó.
“Đừng đánh nó!”
Nhìn thấy một màn này, sợ Tưởng Hán sẽ làm gì Tưởng Tiểu Triêu, Hồ Dao không màng sợ hãi, hoảng hốt ôm lấy cánh tay đang giơ lên của anh.
Tưởng Tiểu Triêu vẫn điếc không sợ súng, hoàn toàn khác với sự căng thẳng của Hồ Dao, nó căn bản không hề sợ hãi chút nào: “Cha lại muốn đánh con? Cha đánh chết con sẽ không có con trai nữa! Cha chết rồi phải làm sao?”
Thằng bé ít nhiều đều sẽ có chút trẻ nhỏ ăn nói không giữ kẽ, nói chuyện không kiêng dè.
“Ha, con còn cảm thấy mình rất quan trọng?” Tưởng Hán nhìn dáng vẻ gợi đòn của nó quả thực rất khó chịu, nghe thấy câu cuối cùng của nó càng tức cười: “Cha cực kỳ yêu quý Tưởng Phục Triêu con, mất con rồi, cha cũng không biết nên làm thế nào nữa.”
“Con biết!” Tưởng Tiểu Triêu trưng ra dáng vẻ tự biết không cần anh nói nhiều, biểu cảm kiêu ngạo.