Chương 30:

“Tiểu Dao, sau này nếu anh Hán còn đánh em, em cứ thuận theo chút, đừng để bản thân khó sống hơn, tới lúc đó…” Lâm Chiêu Đệ lo lắng nói, lại có hơi tự trách mình không giúp đỡ được Hồ Dao trong chuyện này.

Lý Tráng Chí và bà Lý đã hai ngày không ra ngoài, rồi sẽ có một ngày chuyện cô ấy làm sẽ bị người ta phát hiện, Lâm Chiêu Đệ không sợ người khác nói gì, dù sao danh tiếng của nhà họ Lý vẫn luôn không tốt, cũng không còn qua lại gì với họ hàng thân thích khác, nhìn thấy họ như vậy, sợ là còn sẽ vỗ tay khen tốt. Đám bạn xấu đó của Lý Tráng Chí thì càng khỏi phải nói, có tiền tiêu có rượu uống mới sẽ tụ tập lại với nhau.

Nhưng điều Lâm Chiêu Đệ lo là sợ Tưởng Hán biết chuyện sẽ giúp Lý Tráng Chí, nói thế nào họ cũng là anh em, Lý Tráng Chí ít nhiều vẫn từng giúp đỡ Tưởng Hán một số việc.

“Em xinh như vậy, trước giờ là em với Tiểu Triêu cứ đi gây sự suốt, anh Hán không phải người tốt tính, nhưng cũng chưa thật sự làm gì các em, đàn ông đều ăn mềm không ăn cứng, em, em cố gắng lấy lòng một chút, anh Hán chắc chắn không nỡ đánh em nữa đâu.”

Lâm Chiêu Đệ nói xong, bắt gặp ánh mắt trong veo sạch sẽ của Hồ Dao, lập tức ngại nói những lời lõα ɭồ hơn, luôn cảm thấy lúc này cô ấy giống như đang dạy gái nhà lành dụ dỗ đàn ông vậy.

Có điều Lâm Chiêu Đệ thật sự cảm thấy như vậy, đàn ông có mấy ai không háo sắc, Hồ Dao xinh đẹp như vậy, mấy năm trôi qua ngũ quan càng bắt mắt hơn nhiều, xinh đẹp thu hút, bây giờ đã khỏi bệnh rồi, tính cách cũng điềm tĩnh, tâm địa lương thiện, là cô vợ mà bao nhiêu người đàn ông muốn cưới về nhà cũng không cưới được.

Nói thật, Lâm Chiêu Đệ cũng cảm thấy Tưởng Hán nhìn trúng vẻ ngoài của cô mới bỏ tiền mua cô, cho dù anh có nóng giận mấy, cũng sẽ không đối xử với cô giống như đối xử với người khác.

Mấy năm nay, tâm trí của Hồ Dao giống như một đứa trẻ, ngoài có Tưởng Tiểu Triêu làm chỗ dựa, mặt của cô cũng vậy.

Nhất thời, Hồ Dao không nghe ra ẩn ý của cô ấy, chỉ cảm thấy Lâm Chiêu Đệ thật sự bảo cô đi lấy lòng Tưởng Hán giống như lời cô ấy nói.

Cô bắt đầu sầu muộn, cô cảm thấy anh không phải một người dễ bị người khác lấy lòng, huống hồ anh nhăn mặt trừng mắt với cô, hễ không hài lòng một cái liền muốn đánh cô.

Chuyện cô làm vỡ ly của anh hôm qua vẫn chưa giải quyết, anh còn không giữ lời, đã nói đợi vết thương cô lành lại mới tính sổ, nhưng hôm qua anh lại muốn đánh cô.

Tuy vẫn chưa đánh thật, nhưng đυ.ng một cái như thế, cả người cô đã bất ổn rồi.

Bây giờ Hồ Dao nghĩ tới cũng có hơi khó tin, sao lại có người có cơ thể cứng như đá vậy, cô đập vào không khác gì đập vào tường.

Anh bắt cô kéo cô xách cô cũng dễ như trở bàn tay, nhẹ bẫng, sức lực giống như trâu! Nói đánh cô dẹp lép không phải là đùa!

Nửa đời sau của cô sau này…đều phải sống cùng với anh sao?

Hồ Dao ngẫm nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy có hơi khó thở, lần đầu tiên phát giác gan của mình rất nhỏ, gặp phải Tưởng Hán càng nhát cáy hơn.

Quần áo đã giặt xong, Hồ Dao lề mề cùng Lâm Chiêu Đệ về nhà.

Cô chưa vào cửa đã nghe thấy giọng nói tức giận của Tưởng Hán khi nói chuyện với Tưởng Tiểu Triêu, cũng không biết anh lại vì chuyện gì mà dạy dỗ Tưởng Tiểu Triêu.

Hồ Dao mím môi, cảm thấy Tưởng Tiểu Triêu cũng rất đáng thương, anh cứ đánh mắng nó suốt.

Nó còn nhỏ như thế, ngoan như thế, mới ba tuổi, anh không thể đối xử tốt với nó một chút sao? Đó cũng là con trai của anh mà!

Nghĩ như vậy, Hồ Dao nảy sinh bất mãn, nỗi sợ đối với Tưởng Hán cũng tan đi mấy phần.

Đẩy cửa đi vào, cô mím môi lại bảo vệ Tưởng Tiểu Triêu ở phía sau.